Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn miền Trung. Hoàn cảnh gia đình thiếu trước hụt sau, cho nên tôi chỉ học đến lớp 10. Năm 18 tuổi, tôi theo em gái của mẹ vào TPHCM học nghề may. Sau đó, tôi xin vào làm việc ở một công ty may mặc.
Một năm sau, tôi dọn về sống chung, không hôn thú với bạn trai cùng công ty. Khi con gái đầu lòng chào đời, chồng “hờ” bộc lộ tính vũ phu, thường xuyên đánh đập tôi. Tôi chịu đựng sự giày vò này suốt 5 năm.
Chỉ đến khi chứng kiến cảnh con gái 5 tuổi quỳ xin cha ngừng đánh mẹ, tôi quyết định ôm con bỏ trốn. Tôi bồng con đến TP Vũng Tàu tạm trú. Ở đây, tôi làm đủ nghề, từ tạp vụ, bán hàng đến phục vụ quán ăn…
Thời điểm đó, tôi có quen và sống như vợ chồng với một người đàn ông lớn hơn 10 tuổi. Trong quá trình chung sống, tôi bất cẩn nên mang thai ngoài ý muốn. Dù vậy, tôi vẫn chọn sinh con, mặc kệ bị cha đứa bé bỏ rơi.
Để phụ giúp mẹ, con gái tôi đi bán vé số sau giờ học. Đến khi mẹ sinh em, con gái nghỉ bán, thay tôi chăm em nhỏ.
Thấy con còn nhỏ tuổi mà chịu nhiều vất vả, tôi rất đau lòng và luôn tự trách bản thân. Tôi tự nhủ sẽ không ở với ai nữa, một mình nuôi 2 con khôn lớn.
Tuy nhiên, tuổi đời của tôi còn trẻ, vóc dáng lại ưa nhìn nên không thiếu người tán tỉnh. Trong số đó, tôi có thiện cảm với chủ vựa hải sản. Người này thường đến giao hàng tại nhà hàng tôi làm việc.
Anh chủ động làm quen và kể chuyện vợ chồng ly thân. Tôi tin lời anh và lại trót dại có thai. Ngày biết tin tôi mang thai, anh vội vã đưa cho tôi một số tiền lớn, yêu cầu tôi rời khỏi Vũng Tàu.
Một lần nữa, tôi bụng mang dạ chửa, dắt díu con về quê trong nhục nhã. Dù rất xấu hổ, nhưng cha mẹ vẫn đón mẹ con tôi.
Với số tiền tình nhân đưa cho, tôi buôn bán nhỏ. Công việc thuận lợi, cuộc sống của mấy mẹ con tôi thoải mái hơn. Tuy nhiên, tiếng xấu có con với 3 người đàn ông khiến tôi khó ngẩng mặt nhìn đời. Các con cũng mặc cảm, xấu hổ với bạn bè.
Đó cũng là lý do con gái lớn đậu đại học, rời quê và không có ý định trở về. Ngày con tốt nghiệp, tôi mong con về quê làm việc để mẹ con gần nhau. Con nhìn tôi, rồi nói: “Tủi nhục bao năm, con chịu đủ rồi. Con không muốn về quê nữa”.
Con chọn xa mẹ, xa em, tôi đành phải chấp nhận. Tôi chỉ xin con giữ liên lạc để tôi biết con luôn khỏe mạnh. Những lúc nhớ con quay quắt, tôi mua vé tàu, đem đủ quà quê vào TPHCM thăm con.
Gần đây, con bảo có người yêu nên muốn tôi hạn chế liên lạc. Con không muốn bạn trai biết những chuyện xấu hổ của gia đình.
Tôi rất đau lòng, không biết phải nói gì cho con hiểu. Tôi luôn tìm cơ hội tâm sự với con, muốn khuyên con đối mặt với thực tế. Tôi lo lắng nếu con giấu bạn trai về hoàn cảnh gia đình thì sau này, con có thể chịu nhiều tổn thương.
Tôi phải làm gì để con hiểu và thông cảm với quá khứ của mẹ? Liệu tôi có thể bảo vệ con gái khi mình lại là điều khiến con xấu hổ?
Độc giả giấu tên