Vụ nổ súng ở vườn thú Cincinati giết chết chú khỉ đột Majestic Harambe để bảo vệ cậu bé Isaiah, 3 tuổi đã làm dấy lên cuộc tranh luận trên khắp các tờ báo, diễn đàn toàn thế giới.

Có hai luồng ý kiến chính quanh sự việc này: một bên ủng hộ hành động của nhân viên bảo vệ sở thú, cho rằng tính mạng của cậu bé đang gặp nguy hiểm, trong khi bên kia khẳng định chú khỉ đột quý hiếm này không có ý định làm hại cậu bé và hành động của nhân viên sở thú là vội vàng.

Tuy nhiên, điểm chung của cả các bên tranh luận đều là lên án, chỉ trích bà mẹ đã không trông nom đứa trẻ cẩn thận, gây ra hậu quả đáng tiếc.

Một bài viết mới đây của tác giả Amy Joyce – biên tập viên mục “Làm cha mẹ” của tờ Washington Post đã đưa ra một quan điểm khác về câu chuyện đang làm “nóng” các mặt báo này.

{keywords}
Chú khỉ đột Harambe và bé trai 3 tuổi. Hình ảnh cắt từ video.

Tất cả chúng ta đều đồng ý rằng câu chuyện này thật là khủng khiếp. Từ góc nhìn của những người biết rằng một sinh vật quý hiếm và xinh đẹp đã bị giết hại. Và từ góc nhìn của những người phải chứng kiến đứa bé bị ném qua ném lại như một món đồ chơi, và rất có thể sắp bị nghiền nát trước mắt các du khách và trước mắt chính người mẹ.

Rõ ràng, không phải tất cả chúng ta đều đồng ý rằng đôi khi trẻ con chỉ là trẻ con. Chúng leo lên hàng rào mà không hề suy nghĩ. Và đôi khi cha mẹ chỉ là cha mẹ và họ không nhìn thấy những gì mà lũ trẻ của mình đang làm.

Thế nhưng, chúng ta lại đang làm như thế này: Chúng ta đe dọa bà mẹ và khởi xướng một bản kiến nghị trên change.org để yêu cầu Cơ quan Bảo vệ trẻ em can thiệp vào cuộc sống của họ. Chúng ta sỉ vả bà mẹ ở bất cứ nơi nào có thể.

Chú khỉ đột Majestic Harambe đã chết và tình người của chúng ta cũng vậy.

Tôi không định viết về Harambe và đứa trẻ 3 tuổi đã ngã vào khu vực của con khỉ đột. Vì tôi không muốn bước chân vào một thế giới đen tối mà tôi biết rất rõ với tư cách là một biên tập viên của chuyên mục ‘Làm cha mẹ’ này”: đó là những kẻ hoàn hảo, chỉ biết bình luận, đánh giá. Tôi không định viết bởi vì bất kể điều gì tôi nói ở đây cũng sẽ không thay đổi được một trong những tư tưởng đen tối đó, không khiến một kẻ cô đơn nặc danh vứt bỏ bàn phím để đi trồng hoa, đi phát đồ ăn cho người vô gia cư hay đi gây quỹ cho việc bảo tồn khỉ đột.

Nhưng sau đó, tôi lại đọc được các ý kiến từ Amanda O’Donoughue – người trông coi, chăm sóc và cũng là người bắn chết chú khỉ đột Harambe. Cô giải thích những gì mà cô đã nhìn thấy khi xem video Harambe và cậu bé.

{keywords}
Chú khỉ đột Harambe đã bị nhân viên sở thú bắn chết

Và đầu óc tôi không thể nào không nhớ tới cái thời điểm tôi là một bà mẹ kiệt quệ, đến mức mà tôi còn không thể tìm thấy con mình trên chiếc giường mà tôi chỉ vừa mới đặt thằng bé vào đó. Thằng bé vẫn ở đó, nhưng là ngay bên dưới tấm khăn mà tôi vô tình phủ lên. Hay cũng trong buổi chiều hôm đó khi toàn bộ gia đình tôi mất đi một bé gái – con của em họ tôi – trên bãi biển. Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng con bé đang chơi cùng ai đó, con bé chỉ đi lang thang trong chớp mắt và rồi biến mất. Tôi nhớ đến câu chuyện mà mẹ tôi thường kể với chúng tôi, rằng khi còn nhỏ, bà từng lang thang đi tìm nhà của dì tôi, lang thang trên những con phố của Pittsburgh trước khi có người nhận ra bà bị mất tích.

Hay khi mẹ của bạn thân nhất của tôi thời thơ ấu vừa làm bếp vừa trông con và đứa con mới sinh của bà rơi từ tầng 2 xuống đất. Tôi nhớ khi mình nhảy ra khỏi gờ hiên lúc còn nhỏ vì nghĩ rằng mình có thể bay như siêu nhân. Tôi cảm giác như mình không thể thở nổi trong vài tiếng và mẹ tôi chỉ xuất hiện khi tôi đã ổn. Còn trường hợp nào nữa không ư? Con trai nhỏ của tôi bị gãy tay trong nhà hơi khi tôi đang đứng bên ngoài nói chuyện với ai đó. Một đồng nghiệp của tôi mất con gái ở sở thú khi có người mở cửa chuồng và cô bé bước vào. Một ông bố có con trai đang học mầm non ra khỏi nhà đi lang thang giữa đêm. Hay vào một ngày, tôi đưa các con trai tới sở thú cùng mẹ chồng – người vừa cười vừa dặn tôi ngó nghiêng bọn trẻ cẩn thận. Nhiều đứa trẻ leo lên hàng rào dọc vỉa hè, với cành cây, chạy ra khỏi tầm ngắm của cha mẹ.

Nói cách khác, chào mừng các bạn đến với thế giới hiện thực.

Đôi khi những sơ suất đó dẫn đến bi kịch, nhưng hầu hết chúng không được chú ý, hoặc chúng trở thành những câu chuyện mà chúng ta kể cho nhau nghe bên bàn ăn Lễ Tạ Ơn. Bây giờ, người ta có thể xúc phạm ai đó một cách công khai nhưng nặc danh. Họ phán xét, họ gõ ra những suy nghĩ nặc danh của mình, họ yêu cầu bà mẹ ấy phải bị kiện, phải bị bắt, phải bị CPS ghé thăm, mà họ quên rằng chính những sơ suất ấy của mình sẽ là chủ đề tiết theo để tất cả mọi người chỉ trích.

Sự việc trong sở thú thật là khủng khiếp với tất cả mọi người, với tất cả mọi thứ. Nó khủng khiếp với người bảo vệ phải giương súng bắn chết con khỉ đột. Nó khủng khiếp với những người đang đứng gần đó, với những du khách cố gắng túm lấy cậu bé nhưng bị tuột mất. Nó khủng khiếp với các nhà bảo tồn. Còn với người mẹ, đó là những giây phút nín thở. Trên video, chị đã hét lên: “Mẹ yêu con! Hãy bình tĩnh!” khi tất cả mọi người xung quanh đang la hét. Chị hét lên khi thấy đứa con 3 tuổi của mình ngước nhìn con khỉ đột khổng lồ - sinh vật có khả năng nghiền nát một quả dừa bằng một tay.

Cô là một bà mẹ đưa con đi sở thú. Cô lơ là trong vài giây. Và rồi cả thế giới đổ sập lên cô.

  • Nguyễn Thảo (Theo Washington Post)