Tôi năm nay 35 tuổi, sống ở một tỉnh phía Bắc. Em trai kém tôi 3 tuổi, là giáo viên tiếng Anh. Từ trước đến nay, em luôn là niềm tự hào của tôi và gia đình. Là con út nhưng em chưa bao giờ biết đòi hỏi điều gì cho riêng mình. Có cái gì ngon nhất, tốt nhất cũng đều một hai "để cho chị".
Ngày bé, vì cứu tôi đuối sức dưới hồ nước mà em suýt mất mạng. Sau này khi tôi lập gia đình, lúc mua nhà riêng, em cũng không ngại ngần đưa hết tiền tiết kiệm mà mình dành dụm suốt bao năm cho tôi lo việc.
Em học rất giỏi. Từ bé thành tích đã luôn đứng đầu lớp. Tôi nhớ, năm em thi Đại học, cả làng tôi có em là cao điểm nhất. Em chọn trường Sư phạm là muốn bố mẹ tôi bớt đi một phần chi phí, phần nữa em cũng nói thích nghề giáo viên vì tạo ra những giá trị tích cực cho cộng đồng.
Không giống như những "mọt sách" khác, em năng động, tự tin và rất giỏi chơi thể thao. Vì thế, em có nhiều bạn gái hâm mộ và yêu thầm. Thời gian em học cấp ba và đại học, mỗi cuối tuần các bạn em đến chơi chật kín nhà.
Rất nhiều cô gái cùng làng từng nhắn tin thổ lộ với tôi rất ngưỡng mộ và thích em nhưng chỉ là "tình cảm đơn phương, không được đáp lại". Chưa bao giờ em làm cho tôi hay bố mẹ phải lo lắng vì bất cứ điều gì.
Tôi luôn mong con trai của mình sau này có thể được một phần giống em.
Tốt nghiệp Đại học em xin về dạy ở một trường cấp 3 top đầu của tỉnh. Đầu năm, em tổ chức đám cưới với cô bạn cùng lớp Đại học. Hai đứa yêu nhau từ năm 2 sinh viên. Vợ em không chọn con đường giáo viên mà làm cho công ty nước ngoài. Tháng 9 vừa rồi, nhà tôi rộn ràng như Tết vì em dâu sinh một bé trai kháu khỉnh. Bố mẹ tôi cười nói suốt ngày. Ông bà đi đâu cũng khoe cháu đích tôn.
Về phần em dâu, em xinh xắn nhưng không đảm việc nhà. Hai đứa sống chung với bố mẹ tôi nhưng công việc nấu nướng, nội trợ, việc nhà cửa, chăm con đều do mẹ tôi đảm nhận hết. Dù vậy, gia đình tôi chưa bao giờ có bất cứ nhận xét hay đánh giá không tốt nào về em.
Thậm chí, hồi em dâu chưa nghỉ sinh, mẹ tôi sáng cứ 5 giờ là dậy đi chợ, nấu ăn rồi làm cơm cho em mang đi làm vì sợ ăn ở ngoài đau bụng, không đủ chất dinh dưỡng.
Em dâu thích món gì, mẹ tôi đều cất công chuẩn bị, nấu đúng sở thích. Nhà có đám giỗ mẹ cũng tự nấu hoặc đặt cỗ ngoài để em đỡ vất vả. Đêm mẹ tôi thậm chí còn giành phần chăm cháu để em dâu ngủ đủ giấc có đủ sữa cho con.
Nhiều lần, đến nhà thấy mẹ chiều em dâu, tôi trêu: "Mẹ cứ chiều thế, không sợ con dâu hư à mẹ". Mẹ tôi chỉ cười bảo: "Chỉ cần em dâu yêu thương con trai mẹ là mẹ mãn nguyện rồi".
Nhìn hai đứa hạnh phúc, quấn quýt tôi cũng vui lây.
Cách đây một tuần, hai vợ chồng tôi về ăn cơm nhà ngoại. Đúng lúc, công ty có việc gấp cần giải quyết, tôi phải mượn máy tính em trai xử lý công việc. Điều không ngờ là trong phần lịch sử tìm kiếm web, tôi phát hiện rất nhiều từ khóa "Trung tâm xét nghiệm ADN", "Kết quả ADN liệu có sai số", "Con trai nhóm máu B, bố mẹ nhóm máu gì?"… Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ, suy nghĩ. Xâu chuỗi sự việc, quả thật tôi thấy dạo này em trai trầm ngâm hơn, em dâu cũng không nói cười nhiều như trước.
Đắn đo mãi, tôi quyết định hẹn em trai ra quán cà phê nói chuyện. Ban đầu, em bối rối chối quanh co, nhất mực khẳng định "không có chuyện gì". Nhưng về sau, trước sự tra hỏi dồn dập của tôi, em im lặng, mắt đỏ hoe rất xúc động. Em thừa nhận: "Con trai không cùng huyết thống với em nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ. Tất cả chỉ là một tai nạn, sự cố không mong muốn".
Trước đám cưới, hai đứa có giận dỗi nhau. Trong bữa tiệc công ty, em dâu bị ép uống say gọi điện nhờ em đến đón, nhưng vì giận người yêu, em không nghe máy. Người đồng nghiệp thích em dâu tôi đã nhân cơ hội đưa về.
Lần ấy, cậu ta cố tình đi quá giới hạn khi em dâu tôi không đủ tỉnh táo để nhận thức. Chuyện này, sau đó, em dâu có nói chuyện thẳng thắn với em trai tôi. Hai đứa quyết định giấu kín vì không muốn lùm xùm. Em dâu tôi sau đó cũng chuyển cơ quan khác và chặn đứt mọi liên lạc với đồng nghiệp kia.
Mọi chuyện tưởng như chỉ là sự cố, bí mật giấu kín của hai đứa nhưng không ngờ, lần duy nhất ấy lại khiến em dâu tôi mang thai. Hai đứa vẫn khấp khởi hy vọng đứa con là máu mủ của cả hai. Tuy nhiên, kết quả xét nghiệm ADN đã khiến cả hai choáng váng, sốc nặng.
Em trai tôi nói, vợ em đã nhiều lần đòi tử tự, ly hôn vì mặc cảm có lỗi. Bản thân em cũng suy sụp, buồn rầu nhưng hiện tại đã lấy lại được cân bằng. Em bảo, từ trước đến nay chưa cầu xin tôi giúp đỡ bất cứ điều gì. Lần này, em xin tôi giữ kín bí mật với bố mẹ.
Em bảo, nhiều người phải đi xin con nuôi, còn em tự nhiên lại có thêm con. Em tin nếu mình đối xử tốt, yêu thương chân thành thì đứa bé sẽ là máu mủ ruột rà. Sau này, hai vợ chồng em rồi cũng sẽ có thêm những đứa con chung khác. Sự thật này không nói ra thì không ai đau khổ, ngược lại có thành thật cho ông bà thì cũng không thay đổi được gì, thậm chí gia đình em còn có nguy cơ tan vỡ vì áp lực búa rìu dư luận.
Em cũng khẳng định sẽ không bỏ vợ vì điều này.
Hai vợ chồng em tính toán ra Tết sẽ chuyển ra ở riêng. Tôi nghe xong chuyện choáng váng, lặng người. Bản thân tôi lúc đó không biết nói gì, nước mắt rơi không ngừng. Tôi thương em trai mình rơi vào hoàn cảnh trớ trêu và chỉ biết hứa sẽ im lặng.
Về nhà, tôi mất ngủ trằn trọc suốt nhiều đêm. Nội tâm tôi cũng giằng xé mâu thuẫn. Tôi hiểu mình cần tôn trọng quyết định của em nhưng thật sự là tàn nhẫn nếu giấu kín điều này với bố mẹ tôi.
Sau này, đến một ngày đứa trẻ khôn lớn, trưởng thành nó cũng cần biết sự thật. Sẽ thế nào nếu đến lúc đó, bố mẹ tôi mới được biết. Ông bà sẽ phải đau khổ đến nhường nào nếu phát hiện đứa bé mình dành rất nhiều tình cảm lại chẳng hề có máu mủ ruột rà? Sẽ thế nào nếu bố mẹ tôi biết con trai và con dâu cố tình lừa dối mình suốt bao năm?
Tôi hiện tại chưa dám nói chuyện này với chồng mình, ngay cả với em dâu tôi cũng không dám đối mặt. Tôi sợ cảm xúc của bản thân sẽ không kiềm chế được mà làm tổn thương em dâu, điều này chắc chắn sẽ khiến em trai tôi suy nghĩ, nặng lòng.
Tôi thật sự thấy khó xử, rối bời. Thật tâm tôi chỉ mong sao em trai mình được sống hạnh phúc và an yên.
Theo Dân trí