Do đặc thù công việc nên tôi thường xuyên xa nhà. Thực tình thì tôi yêu vợ, nhưng đàn ông xa vợ nhiều đôi khi không tránh khỏi chuyện này chuyện nọ. Ban đầu chỉ là vui chơi qua đường, rồi gắn bó thành tình nhân lúc nào không hay.
Từ khi có người đàn bà thứ hai, tôi “đi công tác” nhiều hơn. Rồi chuyện cũng đến tai vợ tôi, cô ấy chỉ mới nghe chứ chưa "bắt tận tay day tận mặt". Vì vậy, dù có chột dạ, nhưng như bao nhiêu người đàn ông khác, tôi chối bai bải. Vợ tôi giận dữ, la hét, đuổi tôi ra khỏi nhà, vứt quần áo của tôi ra đường.
Cô ấy oán trách tôi là thằng đàn ông tệ bạc. Sau màn mắng chửi, than thân trách phận, là đến màn cô ấy nằm khóc rũ rượi, chẳng buồn dọn dẹp nhà cửa, con cái cô ấy cũng bỏ nheo nhóc. Tới bữa cơm, cô ấy chỉ nấu đủ phần ba mẹ con. Mặc kệ tôi no đói thế nào, tôi vừa mở miệng, cô ấy đã nhảy vào chì chiết “đi mà bảo nó nấu cho ăn”. Nói thật nhìn vợ như vậy, tôi chỉ thấy ngán đến tận cổ chứ chẳng mảy may thấy tội lỗi chi cả. Tôi lại tiếp tục có những chuyến “công tác” nhiều hơn, lâu hơn.
Sau những lần ghé thăm nhà vội vã, tôi cũng có chút áy náy nên dành ngày cuối tuần về chơi với con. Vừa về đến nhà, tôi giật mình khi thấy nhà cửa tươm tất, trên bàn còn có lọ hoa tươi, hai đứa trẻ tươi tắn, sạch sẽ. Khung cảnh trong nhà như khoác lên mình một chiếc áo mới. Vợ tôi không còn nằm rũ rượi mà đầu tóc chải chuốt, quần áo chỉn chu, nụ cười của cô ấy cũng rạng rỡ hơn. Tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Một lần, khi tôi đang ở nhà cô nhân tình thì có tiếng gọi cửa, nghĩ có người đến mua đồ (nhà cô ấy bán tạp hóa) cô ấy ra mở cửa. Cửa vừa mở, tiếng vợ tôi vang lên: “Xin lỗi chị, cho tôi tìm chồng”. Khỏi phải nói, cô nhân tình miệng ú ớ không thành lời, còn tôi chỉ kịp nhảy bổ xuống đất nép vào cánh cửa. Cô ấy điềm tĩnh bảo tôi ra về, tuyệt nhiên không nói tiếng nào với “tình địch”.
Đêm đó, tôi nửa muốn năn nỉ vợ, nửa xấu hổ nên nằm trằn trọc rồi ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, tôi hốt hoảng không thấy mẹ con cô ấy đâu, mở vội tủ quần áo mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Bất thình lình mẹ tôi xuất hiện, bà nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương vừa giận.
Hóa ra, cơn ghen đã khiến vợ tôi sống triền miên trong đau khổ, chẳng còn tha thiết đến con cái, nhà cửa; tự đày ải bản thân mình, còn toan tính phá nát công danh sự nghiệp của tôi rồi tìm đến cái chết. Cô ấy viết không biết bao nhiêu lá đơn tố cáo tôi với cơ quan. Biết chuyện, mẹ tôi đã động viên, an ủi, bà hứa sẽ mang tôi trở về. Sau những lời khuyên của bà, vợ tôi đã xé những lá đơn.
Và chính bà đã dạy vợ tôi cách để đàn ông phải ghen ngược, phải hối hận khi đánh mất họ. Mẹ tôi cho người theo dõi tôi và bảo vợ tôi thật bình tĩnh, thản nhiên đến nhà nhân tình rước tôi về. Mẹ tôi còn nhờ cả mấy người hàng xóm âm thầm đi theo, phòng khi vợ tôi quá khích thì có người ngăn lại, hoặc nếu tôi có bênh vực nhân tình mà động tay động chân thì cũng có người bảo vệ vợ tôi.
Trong lúc tôi và mẹ đang trò chuyện thì từ bên nhà mẹ tôi vọng lại tiếng ồn ào. Đập vào mắt tôi là hình ảnh cô nhân tình không ngừng la ó, chửi bới: “Chồng chị đi công tác về say xỉn xin ngủ nhờ, chị không mang ơn còn ghen ẩu ghen tả”. Theo sau cô nhân tình là mấy bà bạn đang hùng hổ như sẵn sàng nuốt chửng vợ tôi. Vợ tôi uất ức không nói nên lời.
Vừa trông thấy tôi, cô nhân tình níu áo giãy giụa: “Anh nói đi, anh xin ngủ nhờ mà vợ anh tới quậy, em còn mặt mũi nào nhìn mọi người”. Mặc mẹ tôi từ tốn khuyên cô buông tôi ra và mời vào nhà nói chuyện, cô vẫn la hét, chửi bới. Chị gái tôi tức tối nhào ra, một trận chiến xảy ra đột ngột. Vợ tôi hốt hoảng: “Anh mau đưa cô ấy về đi”.
Hình ảnh cô nhân tình ngang ngược, trơ tráo làm tôi chỉ muốn độn thổ. Tôi chẳng còn đủ can đảm để nói lời xin lỗi vợ. Mẹ tôi lại tiếp tục trở thành người trung gian hàn gắn. Bà cho tôi được quyền chọn lựa, không nói thì có lẽ mọi người cũng biết tôi chọn thế nào rồi.
Mãi sau này tôi mới biết, màn đánh ghen ngược để cô nhân tình lộ rõ chân tướng nằm trong nước cờ của mẹ tôi, bà đã âm thầm “nghiên cứu” tính cách người tình của tôi rất kỹ.
(Theo Phunonline)