Chồng tôi đạt nhiều tiêu chuẩn phải nói là khá hoàn hảo. Thế nhưng, sau tuần trăng mật tôi đã sống trong hoảng loạn, lúc nào cũng có cảm giác buồn nôn...

Tôi 25 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, còn chồng tôi 32 tuổi. Anh rất cao to, điển trai, lịch lãm, nói năng chừng mực phải nói là khá hoàn hảo. Sau gần một năm quen nhau chúng tôi vừa mới kết hôn. Nhưng chỉ sau tuần trăng mật tôi đã sống trong hoảng loạn. Lúc nào cũng có cảm giác buồn nôn không ăn uống được gì. Tôi chỉ ao ước không bao giờ thấy mặt anh nữa.

Sau đám cưới chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật tại một thành phố du lịch nổi tiếng. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập kể từ khi ngồi trên chuyến xe đường dài. Anh chăm sóc tôi hết sức chu đáo từ việc chuẩn bị thuốc say xe, đến mang vác hành lí, lo lắng cả việc ăn uống, tôi chẳng phải động tay vào thứ gì. Sau khi đến nơi chúng tôi mệt nhoài nên cả buổi chiều chỉ nằm ở khách sạn.

Nhưng buổi tối hôm ấy là cả một cơn ác mộng. Tôi chưa bao giờ có thể hình dung được đêm tân hôn kinh hoàng đến thế. Mặc dù tôi cũng chuẩn bị tâm lí kể cả trang phục là bộ váy ngủ nhẹ nhàng. 

Nhưng thật bất ngờ, anh kêu tôi cởi bỏ hết quần áo, dưới ánh đèn nhàn nhạt của phòng ngủ, anh bắt tôi đi qua đi lại trước mắt anh trong tình trạng khỏa thân. Sau đó anh dùng tay săm soi khắp cơ thể tôi như đang kiểm tra một món hàng.

{keywords}
Tôi chưa bao giờ có thể hình dung được đêm tân hôn kinh hoàng đến thế. (Ảnh minh họa)

Cảm giác của tôi lúc ấy chỉ là sự ê chề nhục nhã, thấy mình như một hạng gái rẻ tiền không nhận được chút tôn trọng. Mặc dù cơ thể còn rất mệt vì đi xa, tối hôm ấy anh vẫn hành sự liên tục, chẳng biết anh đã học được những gì trước khi kết hôn, chỉ biết anh áp dụng vô vàn cách khác nhau. Anh thì rất vui vẻ trong khi tôi chỉ biết trân mình chịu đựng đau đớn. Đêm hôm ấy, sau khi anh say ngủ tôi chỉ biết trốn vào nhà vệ sinh khóc đến sưng cả mắt.

Những ngày ở khách sạn là những ngày đầy ám ảnh. Anh luôn đóng cửa phòng, đến bữa cũng ăn luôn trong phòng. Điện thoại của tôi bị anh tắt máy vì không muốn bị làm phiền. Anh không cho tôi mặc quần áo bởi anh bảo “đằng nào chẳng cởi, mặc làm gì cho vướng víu”. Dù anh là chồng nhưng tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Mỗi đêm xuống, anh lại bắt tôi tập trung vào màn hình laptop, ở đó anh đã chuẩn bị sẵn những bộ phim tình cảm đầy cảnh nóng, anh bắt tôi xem, bắt tôi phải học. Cảm giác buồn nôn cứ dâng lên làm tôi nôn thốc nôn tháo.

Sau những lần như vậy, anh lại nhè nhàng lo lắng. Anh lại vỗ về dùng những lời ngọt ngào yêu đương. Nhưng càng nghe tôi càng thấy kinh tởm. Tôi cảm thấy tuyệt vọng vì đã tin tưởng lầm một người đàn ông. Tuần trăng mật cứ tưởng hạnh phúc lại trở thành nỗi sợ hãiám ảnh quá đỗi của tôi.

Trên chuyến xe trở về, anh lại trở thành một người chồng mẫu mực. Trước khi bước ra khỏi khách sạn, anh còn tỉ mỉ trang điểm, buộc tóc, chọn quần áo cho tôi mặc. Anh chăm sóc tôi tận tình chu đáo đúng chuẩn của đôi vợ chồng mới cưới. Mọi người đi cùng còn tỏ ra ghen tị với tôi. Vừa xuống xe, trong khi anh đứng đợi lấy hành lí, tôi vội vàng đón taxi bỏ chạy về ngay nhà mẹ đẻ.

{keywords}
Sau tuần trăng mật, tôi ao ước không bao giờ nhìn thấy mặt chồng nữa. (Ảnh minh họa)

Cả nhà sửng sốt tột độ khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Người gầy rộc đi, mặt mũi xanh xao nhợt nhạt nói không ra hơi. Còn tôi nhìn thấy cả nhà chỉ biết đứng khóc nức nở, cũng không dám nói những chuyện mình đã trải qua cho ai biết vì xấu hổ. Khi bố mẹ gặng hỏi, tôi chỉ nói rằng mình không muốn thấy mặt anh nữa, tôi sẽ ly hôn. Bố mẹ tôi đoán anh đánh tôi nên cũng rất giận, ông bà bảo tôi cứ ở nhà.

Hôm sau, anh đưa bố mẹ chồng đến nhà tôi đón tôi về. Lý do của anh là tôi hiểu lầm anh nên trách móc và giận dỗi với anh. Anh xin bố mẹ tôi khuyên tôi về với anh. Trước mặt cả nhà, anh dõng dạc nói xin lỗi tôi, về sau anh sẽ không như thế nữa. Nhưng tôi rất sợ. Tôi thật sự sợ và ghê tởm người chồng của mình. Thế nhưng ai cũng khuyên tôi rằng chồng đã nói như thế thì cũng đừng giận dỗi trẻ con nữa và bảo tôi về với anh.

Mấy ngày nay tôi vẫn hoảng loạn, đòi ở nhà bố mẹ đẻ. Mọi người thống nhất dành thời gian cho tôi 3 ngày để bình tĩnh và suy nghĩ lại. Chồng cũng nhắn rất nhiều tin xin lỗi và tha thiết mong tôi về. Giờ tôi đang hoang mang không biết có nên nói hết sự thật để bố mẹ tôi hiểu, không ép tôi về bên đó nữa. Hay tin tưởng chồng thêm một lần, nếu anh còn tật xấu đó thì sẽ quyết tâm ly hôn? Nên theo phương án nào đây?

(Theo Tri thức trẻ)