Ngày mới ra trường, tôi từng ước mơ được làm việc trong cơ quan nhà nước. Với tôi khi đó, công việc như vậy là biểu tượng của sự ổn định, là cách để bố mẹ yên tâm và tự hào về con cái.

Nhờ mối quan hệ gần gũi, tôi xin được vào làm ở một cơ quan mà khi đó tôi cho là lý tưởng. Tôi nghĩ mình thật may mắn và cho rằng chỉ cần cố gắng làm việc thì cuộc sống sẽ trải qua êm đềm.

Nhưng là một người trẻ năng động, tôi sớm nhận ra mình không phù hợp với môi trường này. Công việc nhàm chán, tôi không biết mình có thế mạnh, chuyên môn gì vì cái gì mình cũng phải làm.

Tôi còn thấy mình thừa thãi ở cơ quan, nơi này không có động lực cũng không có cơ hội cho tôi phát triển bản thân. 

congso1 FP.jpg
Công việc nhàm chán khiến tôi mệt mỏi. Ảnh minh họa: FP

Nhiều lúc tôi cũng nhen nhóm ý định nghỉ việc nhưng lại hèn nhát, sợ ra ngoài không làm được việc gì ra trò. Thời gian trôi đi, nỗi sợ nghỉ việc không biết bắt đầu từ đâu khiến tôi càng cảm thấy bế tắc. 

Đến khi gặp gỡ bạn bè, nghe họ kể về mức thu nhập "khủng", về những dự án này, dự án nọ, tôi thấy mình thật kém cỏi. Vậy mà bao năm, tôi vẫn cố bám trụ ở môi trường làm việc ổn định, không dám thoát ra.

Khi lập gia đình, gánh nặng kinh tế càng khiến tôi đau đầu. Mức lương ổn định nhưng không thể giúp tôi trang trải cuộc sống. Tôi không thể tặng vợ một món quà đắt tiền hay mua sắm cho cô ấy những thứ tốt.

Tôi nhìn thấy tương lai của mình: 30 năm nữa,  tôi vẫn là một nhân viên nhạt nhòa với mức lương không đủ sống?

Những suy nghĩ đó làm tôi giật mình. Tôi bỗng có động lực và sức mạnh, dám nghĩ dám làm, đặc biệt là sau khi con cái ra đời. Tôi quyết định nghỉ việc nhà nước, bỏ sự nghiệp ổn định 7 năm gắn bó để tìm kiếm lối đi khác.

Với số tiền ít ỏi 10 triệu đồng, tôi bắt đầu thử bán hàng trực tuyến và mở gian hàng trên sàn thương mại điện tử.

Những ngày đầu khởi nghiệp đầy khó khăn. Không có kinh nghiệm, kiến thức, nguồn hàng ổn định, tôi phải mày mò, tìm tòi, nhờ cậy khắp nơi. Thậm chí, có lúc tôi đã nghĩ mình không thể vượt qua được.

Nhưng tôi tự nhủ bản thân không thể bỏ cuộc. Tôi bắt đầu tìm hiểu về thị trường, học hỏi cách lựa chọn sản phẩm, chiến lược quảng bá và chăm sóc khách hàng.

Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè và những nỗ lực không ngừng nghỉ, tôi đã có được những đơn hàng đầu tiên dù nhỏ nhưng đủ để tôi tin mình có thể làm được.

Những ngày đầu bỏ việc về quê, bố mẹ, họ hàng không hiểu đều nói tôi dại dột, bỏ công việc bao người mơ ước. Trong mắt gia đình tôi ở quê, việc một người có học đi bán hàng là điều gì đó tệ hại.

Nhưng tôi chỉ cười vì tôi biết, người thân chưa thực sự hiểu. Công việc nào cũng quan trọng miễn là làm ra được tiền, nhất là với những người khó khăn kinh tế, bao khoản đè lên đầu như tôi…

Sau 3 năm cố gắng bằng 200% sức lực, giờ đây tôi có thể tự hào rằng mình đã có được thành quả nhất định. Công việc kinh doanh phát triển ổn định, mỗi ngày tôi nhận được vài trăm đơn hàng, doanh thu tốt.

Cuộc sống của tôi hiện tại không còn bị bó buộc bởi những giới hạn tài chính. Tôi có thể chăm lo tốt hơn cho gia đình, mang lại cho vợ con cuộc sống mà tôi từng mơ ước, sắm cho cô ấy món đồ yêu thích.

Điều duy nhất khiến tôi nuối tiếc là đã không bỏ công việc kia sớm hơn. Nhưng có lẽ, chính trải nghiệm đó đã dạy tôi nhận ra giá trị đích thực của bản thân và cuộc sống mà tôi muốn xây dựng.

* Bài viết thể hiện quan điểm của độc giả

Độc giả M.T.H

Mời độc giả chia sẻ những câu chuyện của mình về vấn đề này qua địa chỉ email: [email protected].