Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo nơi mảnh đất miền Trung nghèo khó. Từ nhỏ mẹ và bà luôn dạy tôi rằng “Là con gái phải sống sao cho có tiết hạnh”. Giờ mỗi lần nghĩ tới bất chợt nước mắt tôi khẽ rơi mặn chát nơi khóe mũi.

27 tuổi,có một gia đình đáng mơ ước với một người chồng hết mực thương yêu vợ con, một đứa con trai kháu khỉnh, một công việc trong một công ty xuất nhập khẩu biết bao nhiêu người mơ ước. Nhưng oái ăm thay cũng chỉ vì tính dễ mủi lòng thương cảm đã đẩy tôi xa chân vào vũng lầy ngoại tình đầy nhục nhã.

{keywords}
Ảnh minh họa


Trong công ty nơi tôi làm việc có một chàng trai lớn hơn tôi một tuổi nhưng trông anh có vẻ chững chạc hơn số tuổi thật của chính mình. Anh ngỏ lời yêu tôi từ cái thời tôi còn là một cô nhân viên tập sự tới tận giờ này. Anh bảo 'anh thương em' nhưng đáp lại là những câu từ chối bởi khi thì tôi quá chú tâm vào công việc, khi thì tôi đã bắt đầu có những mối quan tâm xoay xung quanh vấn đề chồng con.

Ai cũng bảo chồng tôi may mắn khi cưới được một người phụ nữ đảm đang và hết lòng với gia đình như tôi. Đã từng một thời tôi rất tự hào về những câu khen ấy từ người thân, từ đồng nghiệp… Nhưng giờ tôi thấy mình là một người phụ nữ trắc nết và có lỗi nhiều lắm với chồng và con tôi. Tôi luôn sống trong cảm giác lo sợ khi suốt ngày phải lo lắng 'lỡ như chồng mình phát hiện… Rồi con trai mình sẽ sống sao khi bạn bè nó biết mẹ nó là một kẻ ngoại tình?'.

Cuộc sống tôi bắt đầu xáo trộn kể từ khi người theo đuổi tôi cũng bắt đầu lập gia đình. Anh lập gia đình không bao lâu nhưng tôi nhận ra vẻ xanh xao, gầy guộc của anh và đến công ty luôn trong trạng thái uể oải. Anh tâm sự với tôi rằng anh cưới cô ấy không vì tình yêu mà là vì quá cô đơn mà quơ đại lấy bàn tay của cô gái ấy. Nhưng vốn dĩ đã không có tình yêu thì những ngày tháng hôn nhân chẳng khác nào địa ngục cả. Nghe những tâm sự ấy của anh mà tôi thấy dâng lên trong lòng mình nỗi niềm rằng chính mình là người có lỗi.

Ban đầu đơn giản mối quan hệ của tôi và anh cũng chỉ là những tin nhắn hỏi thăm và động viên nhau. Cũng có lần chồng tôi bắt gặp nhưng chồng bảo tôi: 'Anh tin vợ anh'. Giờ nghĩ lại tôi tự hỏi giá như khi ấy chồng ghen ầm lên thì chắc mọi chuyện đã không đi quá xa như ngày hôm nay. Rồi chẳng biết tự khi nào tôi quan tâm tới anh không chỉ đơn thuần ở những tin nhắn nữa mà đã là những cuộc gặp riêng bên ngoài. Một tháng sau, 'ma xuôi quỷ khiến' thế nào đã đưa tôi và anh đồng nghiệp tâm sự nơi nhà nghỉ.

Hôm ấy là tiệc liên hoan trong công ty. Khi cả hai ngà ngà trong cơn say, anh đã đưa tôi vào nhà nghỉ và rồi từ ngày hôm ấy tôi đã không còn là một người đàn bà tiết hạnh như bao nhiêu người đã từng nghĩ về tôi. Giá như tôi không mềm yếu trước câu nói của anh rằng 'Anh yêu em, anh chẳng thể có được cảm giác với người con gái mà anh gọi là vợ, mà người ấy chỉ có thể là em'.

Rồi những cái ôm, những cái hôn nóng bỏng vội vàng… đã khiến tôi chết lặng, trân người ra đón nhận mà quên mất rằng mình đã là vợ và là mẹ của một cậu nhóc 3 tuổi. Sau lần ấy, tôi đã chủ động chấm dứt hết tất cả với anh ta, dẫu rằng anh ra sức níu kéo tôi vì tôi không thể chịu đựng được cảm giác tội lỗi ám ảnh bủa vây lấy tôi mỗi khi đêm về.

Mỗi đêm khi nằm trong vòng tay chồng, nhìn anh ngon giấc mà tôi không tài nào ngủ một giấc yên bình. Khi đọc được những dòng tâm sự này chắc không ít người sẽ 'ném đá' tôi. Nhưng tôi biết mình đã sai và mình luôn là người có lỗi. Đã 2 tháng tôi luôn sống trong cảm giác sợ hãi nhưng tôi lại không thể mở lời ra để thú nhận tội lỗi với chồng.

Không phải tôi là một người đàn bà nhu nhược, nhưng tôi rất sợ rằng bởi tình yêu thương và tin tưởng tôi quá lớn sẽ khiến anh thất vọng và tổn thương. Tôi rất sợ điều tồi tệ ấy và giờ tôi không biết phải làm sao để thoát khỏi nỗi ám ảnh này đây.

Tôi có nên nói thật với chồng để giải thoát cho mình những tháng ngày sống trong nơm nớp lo sợ? Liệu khi chồng tôi biết, anh có tha thứ cho tôi không? Con trai của tôi sẽ còn yêu thương một người mẹ dung tục này?

Theo Công Luận