-  Đêm đầu tiên ở nhà mới, lại quay quắt nhớ nhà cũ. Nhớ cây bàng trước cửa gọi mùa về. Nhớ con phố lưu đầy kỷ niệm học trò. Nhớ bậc thềm bao nỗi ngóng trông. Nhớ đến nao lòng khi nghĩ đến những lần trở về tiếp theo, sẽ lại phải làm quen với nhà mình ở 1 nơi xa lạ...

Nhà tôi ở đó, giữa con phố nhỏ êm đềm của Thị xã, đan xen với những ngôi nhà nhỏ nằm khiêm nhường sau những rặng cây. Giản dị như chính bố mẹ tôi, anh chị em tôi. Đó là chốn đi-về của cả đại gia đình tôi mấy mươi năm qua, nơi cất giữ bao chuyện buồn-vui, nơi hàng đêm sau nhiều năm xa cách, 4 anh chị em tôi lại túm tụm hàn huyên về câu-chuyện-ngày-xưa...

Tôi nhớ khoảng sân phía trước nhà (chính xác thì là cái vỉa hè) hồi còn trồng cây bàng. Thời học sinh tôi cứ mê mẩn mãi với cây này, cảm giác như 'sống' cùng nó vậy. Nhớ hồi cuối thu năm tôi học lớp 11, buổi sáng chuẩn bị đi học thì nhìn thấy 1 chiếc lá bàng màu đỏ ối rụng ngay trước cửa. Thế là dẹp hết cả nhút nhát của tuổi 16, tôi ào ra ngoài nhặt vội chiếc lá ấy, nâng niu ép vào quyển vở của mình.

{keywords}
(ảnh minh họa)

Sau này, lúc sắp chia tay bạn bè, tôi đã hoài công tìm lại, nhưng chẳng biết chiếc lá bàng ấy ở đâu. Dẫu vậy, nhiều năm sau đó và đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ như in cái buổi sáng heo may ấy, vẫn nhớ cảm giác hạnh phúc như là người đầu tiên phát hiện ra chút-mùa-thu-còn-sót-lại, và vẫn không thể hiểu tại sao con bé là tôi ngày đó lại có thể lãng mạn được như vậy...

Chẳng hiểu vì lý do gì mà sau đợt con phố được sửa lại, cây bàng lại bị chặt đi. Thay vào đó, bố tôi trồng cây cơm nguội. Có lẽ, bố thực tế hơn, bố cần bóng mát, cần màu xanh quanh năm, chứ không phải là cần 1 cây bàng '4 mùa thay lá thay hoa' như tôi...

Tôi nhớ những buổi sáng các bà, các chị đi ngang cửa nhà tôi, râm ran chào hỏi nhau và nhờ nhau mua hộ mớ rau, cọng hành, hay rủ nhau đi ăn phở ở hàng cô Lý, ăn bánh cuốn ở hàng bà Cận, mua bánh mì ở lò bánh cô Cậy...

Tôi nhớ bậc thềm này, những buổi tối mùa hè anh tôi ôm đàn guitar, phiêu với "Phượng hồng" làm bao em gái cỡ tuổi tôi trầm trồ thán phục, nhưng cũng bậc thềm đó cái năm 1997 bố mẹ giận không nói chuyện với anh, không cho anh hút thuốc ở trong nhà, và tôi bỗng trở thành giao liên bất đắc dĩ...

Vỉa hè cũng là nơi mà mỗi dịp nghỉ hè trở về tôi gặp lại lũ bạn cũ, là chừng ấy thời gian tôi nơm nớp mỗi khi về muộn, sợ bố mắng. Nhớ có lần lũ con trai đưa tôi về, biết tính bố nên chúng tắt máy và dựng ở rất xa, rón rén đi phía sau tôi và hồi hộp khi thấy tôi bấm chuông, chỉ để 1 đứa cầm đầu là Hiệp cụt bước dấn 1 tý và thỏ thẻ "Thưa bác, hôm nay chúng cháu họp lớp nên về muộn...", chẳng dè bố tôi lại vồn vã "Thế hả! Không có gì"...

Tôi nhớ cái gác xép khiến tôi mỗi lần về là lười không chịu lên tầng trên, chỉ quanh quẩn đến lưng chừng là chui tọt vào đó, kể cả ngủ nướng đến khi khách đến nhà chơi nói đến 3-4 câu chuyện mới chịu nhúc nhích đi ăn sáng (hoặc nhịn). Cái gác ấy mỗi lần chị lớn tôi cho bọn trẻ về nước là mấy mẹ con chị em con cháu lại ngủ chung với nhau, trong tấm màn vĩ đại được đặt may đủ cho cả gác xép. Nơi đó cũng là chỗ 'trú ngụ' của lũ chúng tôi - với 7 đứa, 7 phong cách và tính cách.

Tôi nhớ tầng 2 - chỉ có 1 phòng lớn duy nhất nên phải phân chia để kê được vừa đủ 2 chiếc giường và các loại tủ, bàn. Nhớ trò khôn lỏi của anh tôi khi lừa tôi 'ra đây anh bảo cái này' nhưng chỉ chờ tôi chui ra khỏi màn là lao vào ăn chặn. Nhớ 1 buổi tối đang ngồi học có con chuột chạy vèo dưới chân, tôi sợ quá hét ầm lên và không kịp suy nghĩ, nhảy tót lên bàn nhắm tịt mắt lại, mặc cho bố và anh phân công nhau chốt cửa, săn bằng được con chuột nhắt đó.

Ấy vậy mà, chuột thì chưa tóm được, anh tôi đã làm vỡ 1 mảng tường cửa sổ. Sau này, anh mới thú nhận là... anh cũng sợ, nên lúc vung gậy anh cũng không dám nhìn. Mảng tường đó hôm sau đã được bố vá lại, không lâu sau đó anh cũng xa nhà, có thể trong hoài niệm của anh không còn vụ án SBC ấy nữa, nhưng trong ký ức của tôi, nó như mới xảy ra ngày hôm qua...

Ngày chị áp tôi đi lấy chồng, cả ngôi nhà và khu phố nhộn nhịp lắm. Tôi nhớ đêm trước khi chị về nhà chồng, anh tôi xung phong ngủ ở ngoài để... trông rạp. Trách nhiệm của 1 người anh ngày càng rõ rệt đấy chứ!

Chị đi lấy chồng, tôi nghiễm nhiên trở thành... con Một. Đi đâu cũng huênh hoang cứ như là thật vậy. Mặc dù cả năm tôi cũng chỉ xuất hiện ở nhà được dăm lần và "lần nào cũng vội"...

Ngôi nhà cũ đúng là đã cũ rồi, nó không còn phù hợp cả về không gian và kiến trúc, cũng như nhu cầu sử dụng của đại gia đình tôi mỗi độ Tết đến - Xuân về. Tôi cũng chưa hỏi bố tôi xem ông có buồn nhớ nhà cũ không, mà chắc cũng chẳng cần phải hỏi. Bố luôn biết cách hướng câu hỏi đó trở về thực tại, về sự thoải mái và tiện nghi. Chắc chỉ có tôi, mình tôi, là vẫn thấy nhà cũ còn thân thuộc.

Cũng chưa biết cần bao nhiêu thời gian nữa, để bước chân trở về thôi không cần lý trí dẫn đường, để lại thấy ngôi nhà mới này ấm áp, như cảm giác của ngày xưa...

Thelittlesun

Bạn đọc có thể chia sẻ tâm sự của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho chuyên mục Chuyện chung, chuyện riêng. Bài viết gửi về địa chỉ [email protected]