Tôi đã từng sống ở Châu Âu hơn chục năm. Tôi có người bạn (Tây) nó nhận xét
về văn hóa người Việt thế này.
'Kỳ thị' người Việt: Có phải vô cớ?
Những mẩu chuyện về người Việt đọc xong… chỉ muốn “độn thổ”
Nhà ngoại giao kể chuyện người Việt xỉa răng giữa thủ đô Pháp
Muối mặt với những biển báo chỉ dành cho người Việt
Nỗi buồn người Việt phải giả danh thành người... Nhật
Nói cười hô hố... chỉ có thể là người Việt!
1. Ngồi: Anh ta bảo người châu Âu khi ngồi một gót chân kê dưới mông, một đầu gối cao một đầu gối thấp trông rất đẹp. Con gái thì đẹp và kín đáo. Còn người Việt ngồi xổm 2 chân bằng nhau, lại còn dạng ra thấy phản cảm, cả trai cả gái như nhau.
2. Đi: 4 người Việt Nam đi thang máy mà cũng tắc đường bởi vì 2 người trong đứng sẵn chỗ ra, 2 người đứng sẵn chỗ vào. Khi cửa mở cắm đầu mà đi không ai chịu nhường ai thế là tắc đường. Đôi khi còn xô đẩy, cãi cọ nhau. Khi đứng đợi cầu thang luôn luôn đứng về bên phải. Khi cửa mở cứ thế mà vào đơn giản như vậy mà không chịu học. Ở phi trường lên máy bay thì tranh nhau lên. Khi xuống lại tranh nhau xuống. Cả giám đốc, trưởng phòng, doanh nhân và người có “điều kiện”, thậm chí có ông Việt kiều 30 năm mới về nước cũng thế. Thằng bạn bảo không hiểu nổi, tôi mới bảo tao còn chả hiểu nổi nữa là mày.
Ảnh minh họa. |
3. Ăn uống: Nó kể vài chuyện như sau vì làm chung ở Hotel Mariot hơn 300
phòng. Nhân viên đông có đến vài chục quốc tịch. Ăn sáng, săn trưa không mất
tiền, vừa đủ no theo yêu cầu. Nhưng tao thấy người Việt Nam nhà mày (nhỏ con)
lại ăn nhiều, tham ăn và dốt. Ví dụ ăn nhiều thì lấy thức ăn làm 2 hay 3 lần,
đằng này làm một đĩa như cái mả tổ. Còn thêm 2 cốc sữa tươi khoảng 1 lít. Có món
ngô non họ làm vừa nước vừa hạt người Việt rất thích. Khi ăn nước thì húp soàn
soạt. Ăn hạt ngô lẽ ra lấy thìa mà ăn, đằng này lại lấy cái nĩa để xúc hạt, rồi
hạt còn thì lấy miệng hút nghe chùn chụt. Người Âu ăn họ ngậm miệng lại nhai nên
không nghe tiếng chứ 10 người Việt Nam mà ăn uống thì âm thanh nghe như… Thấy mà
ngượng thay.
Năm 1995 có đoàn cán bộ một tỉnh miền Trung sang du lịch và nghiên cứu thị
trường gì đó. Chúng tôi có tổ chức giao lưu ăn uống. Thế mà hắn nhớ có một ông
mặc áo kẻ sọc đỏ ăn xong lấy tăm xỉa răng, xỉa xong rồi đưa lên mũi ngửi. Thật
hết chỗ để nói. Tôi biết ông ấy là lãnh đạo ngành thương nghiệp tỉnh. Hắn còn
nói cái một thanh niên nói được tiếng Pháp hút thuốc lá
vẩy cả tàn thuốc xuống thảm lót nhà. Tôi biết anh này làm ở ủy ban kế hoạch của
tỉnh.
Hắn nói người Việt còn rất nhiều cái để nói và không muốn kể thêm sợ mất lòng. Còn thì nghĩ khác văn hóa vùng miền, quốc gia nói riêng và văn hóa nhân loại nói chung. Thông qua những cử chỉ, hành vi của con người nó toát lên sự được giáo dục, được học hỏi và hòa nhập. Qua đó họ tôn trọng hay xem thường văn hóa quốc gia đó. Nghĩ thấy buồn và xấu hổ thay.
Độc giả Thao Hue
Bạn nghĩ gì về câu chuyện này? Bạn có thể chia sẻ những câu chuyện của mình gửi về hòm thư [email protected] Trân trọng cảm ơn! |