Có một lúc nào đó, ngủ dậy với bờ mi sưng mọng sau cuộc tranh cãi, anh đã hỏi em: “Chắc em hối hận vì đã lấy anh lắm?”. Thật ra, hai từ “hối hận” ấy em chưa từng nghĩ đến.
Ngày ấy, vốn dĩ anh đâu có yêu em. Anh yêu chị ấy, còn em chỉ là “bồ câu đưa thư”. Anh vì chị ấy đã làm bao nhiêu điều, chỉ tiếc trái tim chị ấy lại hướng về người khác. Em đã từng nghĩ chị ấy thật ngốc, sao có thể không rung động trước một chàng trai ưu tú như anh. Em cứ thế, lặng lẽ lẽo đẽo theo anh, nhìn anh vui, anh buồn, đôi khi còn làm “cái thùng rác” cho anh xả giận nữa.
Rồi một ngày, anh nói: “Em có muốn lấy anh không? Mẹ anh thích em lắm. Mẹ nói em chắc chắn sẽ là một người vợ tốt”. Em hạnh phúc ngỡ như một giấc mơ. Mãi đến sau này mới cay đắng nhận ra, ngay cả lời tỏ tình dành cho em cũng thật đặc biệt, là mẹ anh thích em, không phải anh.
Em đã nghĩ, chỉ cần anh cho em cơ hội, em nhất định sẽ khiến anh yêu em. Em có gì không tốt? Em xinh đẹp, em ngoan hiền, em giỏi giang. Lấy em, chắc chắn anh sẽ không phải hối hận.
Bao năm làm vợ anh, em đã cố gắng làm dâu hiền, vợ thảo. Mẹ anh thương em như con gái trong nhà. Anh cũng hoàn thành trọn vai trò người chồng người cha. Hai đứa con trai sinh ra giống anh, đẹp tựa như tranh vẽ. Anh chưa một lần nói yêu em, không ngọt ngào, cũng không quá lạnh nhạt với em. Em nghĩ chỉ cần thế thôi cũng đủ để sống hết quãng đời.
Nhưng, sau đêm mưa gió ấy, anh về nhà rất khuya. Anh nói chị ấy bị chồng phản bội, đau khổ và tìm anh. Em nhìn anh, nhận rõ sự xót xa dành cho người cũ ánh lên trong mắt.
Linh cảm của phụ nữ về những chuyện không lành hình như ít khi sai. Trong quãng thời gian chị ấy vượt qua nỗi đau bị phản bội, rồi ly hôn, anh chính là người đồng hành bên cạnh. Tại sao anh phải lo lắng cho chị ấy nhiều đến như vậy, với tư cách gì?
Anh hét lên với em: “Trong lúc cô ấy như vậy mà em còn thời gian để ghen ư? Chẳng phải anh đang là chồng em sao?”. Em đã không khóc khi nghe anh thốt ra câu nói ấy. Tại sao em lại không thể ghen? Nhưng em tuyệt đối không để cho mình khóc.
“Nếu ngày ấy em chọn anh thì giờ đã không như thế này. Em biết không, trái tim anh đã không còn biết yêu kể từ ngày em lên xe hoa”. Tin nhắn anh gửi cho chị ấy cũng là thứ cuối cùng dập tắt hi vọng hạnh phúc trong lòng em.
Mẹ đã mắng em rất nhiều. Mẹ nói em “muốn hạnh phúc thì phải đấu tranh, còn con, địch chưa tìm đến đã đầu hàng”. Anh cũng bảo: “Em nỡ lòng sao, còn con của chúng ta?”. Em cần gì nghĩ cho ai chứ. Em nghĩ cho em một lần, có được không?
Em chưa từng hối hận vì yêu anh, càng chưa từng hối hận đã lấy anh làm chồng. Em chỉ thương bản thân em thôi. Vì em đã nghĩ rằng, chỉ cần em cố gắng, chỉ cần em hết lòng thì sẽ cảm động được anh, hóa ra chỉ là em tự cảm động chính mình. Em chỉ không hiểu, em đã vì anh nhiều như vậy, sao cuối cùng vẫn không bằng một người phụ nữ chưa từng vì anh một ngày?
Anh không thể yêu em, em dù yêu anh cũng không thể làm cho anh hạnh phúc. Thôi thì mình cùng tha thứ cho nhau đi. Tha thứ cho nhau rồi nhẹ nhàng buông tay để giữ lại những điều tốt đẹp đã từng.
Từ khi yêu anh em luôn mong cầu anh hạnh phúc. Nhưng lần này có lẽ em không thể nói lời chúc phúc cho anh đâu. Em không muốn tự dối lòng, cũng không muốn giả vờ tỏ ra cao thượng. Nhưng có một điều em chắc chắn, em không hề hận anh. Bởi em biết, bao nhiêu năm sống cùng nhau, nếu có thể yêu em, chắc anh đã yêu rồi.
Kinh nghiệm xương máu từ một phụ nữ đã ly hôn
Hơn ba mươi tuổi, tôi bước ra khỏi cuộc hôn nhân đổ vỡ. Không ai trong chúng tôi ngoại tình, cũng không hề có việc bạo hành hay nợ nần cờ bạc.
Theo Dân Trí