Trong cuốn tiểu sử, Alex Ferguson giải thích một cách tò mò về trận đấu cuối cùng ông. Tháng 5/2013, khi đã vô địch Premier League, MU hòa 5-5 với West Brom.
“Lời chia tay thích hợp nhất. Tỷ số 5-5 đầu tiên trong lịch sử Premier League và trong sự nghiệp của tôi, phần lịch sử cuối cùng trong 90 phút cuối cùng của tôi”, ông viết.
Mọi người hiểu rằng ngày hôm đó kết thúc một kỷ nguyên rực rỡ. Nhưng nhiều người không lường trước được rằng trong thập kỷ tiếp theo MU vẫn chìm trong cuộc khủng hoảng.
10 năm rưỡi sau, MU không vô địch Premier League, tự an ủi bằng 1 Europa League và nhận vài viên thuốc đắng ở Champions League.
Không biết ghi bàn
Mùa này, MU giành 27 điểm sau 16 trận Premier League. Để giải thích những khó khăn, hãy nhìn vào một con số: 18 bàn thắng được ghi. Hàng công rơi vào bế tắc, tệ thứ 5 giải đấu.
Hồi mùa hè, 140 triệu euro được chi cho Rasmus Hojlund và Mason Mount: trẻ, đầy triển vọng và tuân thủ triết lý của Erik ten Hag.
Hojlund chưa ghi bàn ở Premier League, so với 5 bàn trên sân chơi Champions League mà không đủ giúp MU tránh khỏi vị trí cuối bảng A. Trong khi đó, Mount rơi vào vòng xoáy của các vấn đề về thể chất.
Antony theo chân Ten Hag cập bến mùa hè 2022: 95 triệu euro trả cho Ajax. Anh ghi 4 bàn tại Ngoại hạng Anh sau một năm rưỡi.
Cầu thủ người Brazil được chú ý trên mạng xã hội sau vài tình huống biểu diễn như trong rạp xiếc, hơn là các pha sáng tạo có ích cho CLB.
John Murtough, cánh tay phải mới của nhà Glazer trên cương vị giám đốc bóng đá, không được việc.
Những thay đổi liên tiếp
Năm 2013, chính Sir Ferguson chỉ định David Moyes là người thừa kế ghế HLV sau trải nghiệm thành công ở Everton.
Nhà cầm quân người Scotland chọn Fellaini và Juan Mata để cố gắng củng cố lối chơi mong muốn. Tuy nhiên, ông bị sa thải khi mùa giải còn chưa kết thúc.
Louis van Gaal đến sau kỳ World Cup 2014 rực rỡ với Hà Lan. Ông đổi mới quá nhiều trong 2 năm thăng trầm.
Danh mục đầu tư của nhà Glazer cho Van Gaal có Angel Di Maria, Radamel Falcao, Memphis Depay, hay Anthony Martial còn tồn tại đến nay. Họ không thay thế được Wayne Rooney và Robin van Persie.
Jose Mourinho đến, mang về Europa League 2017, nhưng liên tục thua Antonio Conte (Chelsea) và Pep Guardiola (Man City) trong cuộc đua Premier League.
Khoảng thời gian này, BLĐ chi 105 triệu euro đưa Paul Pogba trở lại từ Juventus. Một biểu tượng cho sự sa sút của MU những năm gần đây: chấn thương, bầu không khí xa cách, mâu thuẫn trong phòng thay đồ, rồi chia tay theo dạng chuyển nhượng tự do.
Tiếp đó đến Old Gunnar Solskjaer, Ralf Rangnick trong ngắn ngày rồi Ten Hag.
Sai lầm chuyển nhượng và yếu tố bên ngoài
Cuộc khủng hoảng của MU không chỉ có nguyên nhân từ chuyển nhượng, mà còn liên quan kỹ thuật và kỷ luật.
Nếu như trước đây có Nemanja Vidic và Rio Ferdinand phụ trách phòng ngự thì những năm gần đây là Bailly, Lindelof, Maguire, Varane, Lisandro Martinez. 5 hợp đồng với hơn 250 triệu euro, nhưng vì những lý do khác nhau, không ai tạo được niềm tin ở Old Trafford.
Rồi những vấn đề ngoài chuyên môn xuất hiện: Cristiano Ronaldo, Greenwood, Jadon Sancho, mới đây là Rashford, dù bản chất không giống nhau.
2 người đầu đã rời CLB; người thứ 3 bị kỷ luật vô thời hạn. Rashford có thể không rơi vào con đường như vậy, nhưng câu hỏi đặt ra là tại sao các “quả bom” Premier League luôn có sự tham gia của cầu thủ MU?
Đây là khía cạnh khác của cuộc khủng hoảng: sau thời Ferguson, sự gắn bó với tinh thần “Quỷ đỏ” không còn; phòng thay đồ bị chủ nghĩa cá nhân lấn át.
Báo chí khai thác nhiều vấn đề từ nội bộ tung ra. Gần đây, người ta còn nói rằng đội trưởng Bruno Fernandes cố tình tình nhận thẻ vàng trong trận gặp Bournemouth để không đá với Liverpool cuối tuần này.
Chờ cứu tinh
Trận thua Bayern Munich khiến mọi thứ đi xa hơn: Maguire dính chấn thương. Hojlund sa sút sau chấn thương. Garnacho không phải lúc nào cũng hiệu quả, dù sự nhiệt tình thì có thừa.
McTominay, người duy nhất mang tinh thần “Quỷ đỏ”, với ngọn lửa được truyền từ Sir Alex, tạo ra nhiều khoảnh khắc để cứu đội.
Cho đến nay, McTominay ghi nhiều bàn nhất trên mọi mặt trận (6), cũng như ở Premier League (5).
“Người Scotland rất nghiêm túc trong công việc. Mọi người thường nói chưa bao giờ thấy tôi cười trong các trận đấu. Tôi trả lời họ: Tôi không ở đó để mỉm cười. Tôi ra sân để giành chiến thắng”, cầu thủ đồng hương của Ferguson nói.
Ai biết được, ở Anfield, có thể McTominay sẽ lại xuất hiện đúng lúc để làm dịu cơn bão dường như luôn sẵn sàng nhấn chìm con tàu MU.