Kính chào quý độc giả. Tên tôi là Nguyễn Thị Mến (41 tuổi). Trước kia, tôi là giáo viên mầm non nhưng bây giờ tôi chỉ ở nhà bán hàng tạp hóa và cơm nước phục vụ chồng con cũng như bố mẹ chồng.

Tôi không được phép đi đâu, không được gặp gỡ bạn bè, không được về quê ngoại nếu không có chồng đi cùng. Đã vậy tôi còn phải chịu vô vàn những hình phạt khắc nghiệt từ chồng và gia đình chồng mình.

Tuy nhiên từ trước đến giờ, những hình phạt đó dù có khiến tôi tổn thương đến đâu tôi cũng không bao giờ hé răng kể lể với ai. Bởi vì tôi từng là người có tội. Thế nhưng bây giờ sau gần một chục năm chịu đựng, tôi cảm thấy mình không được đối xử như một con người vì thế tôi muốn giải thoát chính bán thân mình.

Thời con gái, tôi có một nước da trắng ngần, một mái tóc dài bóng mượt và một đôi môi quyến rũ nên tôi được rất nhiều người theo đuổi.

Đến khi tôi lấy chồng nhiều người vẫn thầm thương trộm nhớ tôi. Trong đó có thầy hiệu trưởng nơi tôi làm việc. Thầy thường lén nhìn tôi và quan tâm đến tôi hết mức. Tuy nhiên, tôi vẫn tảng lờ và giữ mối quan hệ ở mức xã giao.

3 năm sau, chồng tôi nhận công trình ở Vinh, Nghệ An rồi làm ở đấy gần 2 năm. Trong suốt 2 năm đó, tôi ở nhà với bố mẹ chồng và hai đứa con. Bố mẹ chồng rất gia trưởng, khó tính và hay soi mói nên cuộc sống của tôi vô cùng mệt mỏi. Vợ chồng tôi cũng vì những chuyện đó mà mâu thuẫn và lạnh nhạt với nhau.

{keywords}
Ảnh minh họa

Sau đó, có lẽ vì quá buồn bực và mệt mỏi lại thêm chuyện vợ chồng lạnh nhạt nên không biết từ lúc nào tôi bắt đầu tìm đến những lời an ủi, động viên của thầy hiệu trưởng.

Từ đây, tôi cũng bắt đầu có tình cảm với thầy. Thế là chúng tôi hẹn hò. Tuy nhiên tôi mới chỉ đi nhà nghỉ với thầy 1 lần thì mẹ chồng tôi bắt được tại trận. Bà làm lớn chuyện rồi bắt chúng tôi ký xác nhận. 

Tiếp đên, bà gọi chồng tôi về. Chồng tôi về nhà, sau khi đánh tôi thừa sống thiếu chết, anh tuyên bố coi tôi không bằng con ở, rồi anh bắt tôi nghỉ việc.

Ở nhà, tôi không được đi bất cứ đâu, gặp bất cứ ai ngoài những người đến mua hàng. Điện thoại, anh cũng không cho tôi dùng. (Khi viết những dòng này, tôi phải lén mở máy tính của con trai cả - nv).

Bữa ăn cơm, tôi không được ngồi cùng mâm với bố mẹ chồng, với chồng và các con mình. Tôi phải đợi mọi người ăn xong, sau đó bê xuống bếp, tôi mới được ăn lại những đồ thừa.

Đêm xuống, trước khi đi ngủ, anh bắt tôi phải khai báo tất cả những người tôi đã gặp và nói chuyện trong ngày. Sau đó, khi không còn thắc mắc gì, tôi mới đi ngủ. Nhưng khi ngủ, tôi cũng không được nằm trên giường cùng chồng mà ở một góc nhà. Mỗi khi cần giải quyết nhu cầu, anh lôi tôi ném lên giường rồi lại đạp tôi xuống đất khi đã xong việc.

Tôi nhục nhã đến ê chề và đau lòng không kể xiết. Thế nhưng nghĩ đến lỗi lầm của mình, tôi lại câm nín.

Tôi nghĩ mình đã sai thì mình phải chịu sự trừng phạt. Tuy nhiên hơn 10 năm trôi qua tôi đã phải sống như như một con ở, thậm chí không được đối như một con người. 

Bây giờ, tôi rất muốn được giải thoát chính bản thân mình. Tôi muốn ly hôn để có được quyền tự do. Tuy nhiên tôi lại không có gì trong tay để có thể tranh giành quyền nuôi con mà xa con thì tôi không thể. Mong mọi người hãy tư vấn giúp tôi.

Nguyễn Thị Mến (Hải Dương)