Từ ngày có thêm đứa bé, bố mẹ tôi vui vẻ hẳn. Không còn những cuộc cãi vã mà chỉ có tiếng cười vui vẻ hạnh phúc. Nhìn bố mẹ bận bịu với em nhỏ, nhưng luôn vui vẻ, tôi cũng thấy an lòng.
Mỗi đứa trẻ lớn lên đều mong muốn có một gia đình yên ấm, hạnh phúc và tôi cũng từng có một gia đình đầy ắp tiếng cười, niềm vui như vậy. Nhưng điều đó chỉ còn trong ký ức khi suốt 5 năm qua, cuộc sống gia đình tôi chưa một ngày nào yên ổn chỉ vì bố tôi có tình cảm ngoài luồng với một cô gái đáng tuổi con mình. Điều tệ hại hơn, bố còn định bỏ mẹ con tôi, chuyển hẳn đến ở với nhân tình.
Bố tôi là một giảng viên của một trường đại học danh tiếng còn mẹ tôi là giáo viên. Gia đình tôi là mơ ước, lý tưởng cho biết bao người. Nhưng chính tôi ở trong ngôi nhà ấy mới biết có bao rắc rối, “sóng ngầm” chưa bao giờ ngừng vỗ kể từ khi mẹ tôi không thể sinh thêm con cho bố.
Mang trong người một chút gia trưởng, truyền thống, bố tôi vẫn muốn có một đứa con trai nối dõi tông đường. Nhưng mẹ chỉ sinh được mình tôi, rồi sau đó nỗ lực nhiều lần nhưng cứ mang thai lại sẩy khiến mẹ không thể sinh được con nữa. Sau chuyện này, bố tôi chán nản thường cáu gắt, nói mẹ là loại đàn bà vô dụng thậm chí còn mạnh miệng đe dọa sẽ kiếm vợ khác để sinh con trai cho mình.
Tôi đã thấy nhiều lần mẹ khóc, mẹ tự trách bản thân mình không mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho bố và mang đến cho tôi một gia đình yên ấm, vui tươi. 19 tuổi, tôi hiểu gần như hoàn toàn những nỗi đau mà mẹ đang phải chịu và thấy oán hận, ghét bố hơn khi suốt ngày dày vò, làm khổ mẹ vì tư tưởng cổ hủ, ích kỷ của mình.
Mẹ tôi đón đứa bé trong niềm vui vỡ òa, như vừa rứt ruột sinh ra vậy |
Cách đây 3 năm, sau một lần sảy thai, bác sĩ kết luận mẹ tôi không thể mang thai thêm được nữa, do dạ con quá mỏng vì nhiều lần sảy thai liên tiếp. Nhận được kết luận đó, cả bố và mẹ đều đau khổ, mẹ co mình với nỗi đau bằng cách khóc và dày vò bản thân mình, còn bố thì chìm mình vào rượu và những cuộc vui chơi, bạn bè.
Bố vắng nhà ngày một nhiều và dần bố tuyên bố muốn ly hôn mẹ để tìm vợ mới, có thể sinh con cho bố. Mặc cho tôi và mẹ khóc lóc, van xin bố giữ lại gia đình này nhưng bố vẫn từ chối. Bố dọn ra ngoài sống riêng. Không bao lâu tôi và mẹ biết tin bố có nhân tình là một cô học trò cũ của bố. cô ta trẻ, xinh và nổi tiếng ăn chơi.
Khỏi phải nói, mẹ tôi đau khổ, chán nản và suy sụp biết nhường nào. Đã nhiều lần, vì thương mẹ tôi tìm đến gặp bố và nhân tình nói chuyện nhưng cô ta chẳng thèm gặp còn nói bố đuổi tôi khỏi nhà. Tôi nói muốn mẹ đánh ghen, muốn mẹ giành lại bố nhưng mẹ chỉ khóc, lắc đầu. Tôi chán nản về gia đình mình thật nhiều. Ai cũng vì cái tôi của mình mà chẳng thèm để ý đến tâm tư tình cảm và suy nghĩ của tôi.
Trong khi yêu đương, chung sống với bố tôi, cô nhân tình kia vẫn có tình yêu bên ngoài. Rồi bố tôi bị bồ của cô ta tìm đến trường đánh ghen. Vì chuyện lùm xùm ấy, bố tôi bị buộc thôi công tác phải về hưu non. Mẹ tôi chỉ biết khóc lóc, xót thương cho mình và cả cho bố.
Khi bố về hưu, với đồng lương ít ỏi, không thể chu cấp cho cô ta một cuộc sống sung sướng, mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh. Họ có những trận cãi vã nảy lửa, và cô ta đã hắt bố tôi khỏi đời mình. Bố ê chề, quay về xin mẹ con tôi tha thứ. Không những không giận bố mẹ tôi còn vui mừng, mở rộng cửa đón ông trở về. Điều này không đúng với ý của tôi nhưng tôi cũng mừng khi gia đình ít nhiều cũng sum họp, đoàn tụ.
Cuộc hội ngộ của chúng tôi được vài tuần thì cô nhân tình của bố tìm đến nhà đòi bố tiền phá thai, đền bù tuổi thanh xuân. Mẹ tôi đưa cô ta đi khám, đúng là cô ta mang thai 3 tháng và là một bé trai. Mẹ tôi yêu cầu cô ta chọc ối để xác minh, quả đúng là con của bố nhưng cô ta nói không muốn có đứa con này.
Đòi mẹ tôi đưa tiền để cô phá thai và đền bù cho cô, nếu không sẽ làm cho bố tôi mất mặt. Mẹ tôi dù bực mình nhưng vẫn nói với cô ta bằng giọng cầu xin, khẩn thiết mong cô ta giữ lại giọt máu của bố. Một mực cô ta từ chối. mẹ tôi nói, chỉ cần cô ta sinh đứa trẻ ra, mẹ sẽ nhận nuôi và xem nó như con ruột của mình. Mẹ phân tích, nài nỉ thậm chí cầu xin cô ta mới gật đầu đồng ý với điều kiện mẹ tôi phải cho cô ta 200 triệu. Suốt thời gian cô ta mang thai, mẹ cung phụng, chăm sóc cô ta như bà hoàng. Đáp ứng mọi yêu cầu chỉ mong cô ta khỏe mạnh, vui vẻ để đứa bé bình yên.
Rồi ngày cô ta sinh cũng đến, mẹ xăm xắn, lo toan mọi việc như con gái mình đẻ. Đón đứa bé từ tay bác sĩ, mẹ tôi khóc trong niềm vui vỡ òa, như mình vừa rứt ruột sinh ra vậy. Cô ta sinh xong thì không cho con bú, mẹ tôi chăm sóc thêm 1 tuần thì cô ta nhất định đòi đi.
Mẹ tôi đưa tiền đủ cho cô ta và yêu cầu cô ta viết giấy cho con, cam kết không bao giờ quay lại đòi thì cô ta nói “ngay từ ban đầu, chỉ có cam kết sinh con, không có viết giấy. Nếu ông bà muốn tôi viết giấy thì chi thêm 100 triệu”. Cuối cùng mẹ tôi cũng đồng ý giao đủ 300 triệu để đón đứa bé về nhà và nhận tờ giấy cam kết từ cô ta.
Nhìn thái độ không đồng ý của tôi, mẹ nói “mẹ không muốn con của bố lớn lên với người mẹ như vậy. Dù gì nó cũng là em con, là con ruột của bố. Mẹ không sinh được con nên sẽ xem đứa bé như con ruột của mình. Mẹ xin con vì gia đình và vì đứa bé tội nghiệp hãy đón nhận nó như thành viên mới, như em ruột của con”. Trước sự thỉnh cầu của mẹ, tôi sao nỡ từ chối, tôi đón nhận thêm một đứa em bất đắc dĩ nhưng nguyện sẽ yêu thương nó thật nhiều.
Từ ngày có thêm đứa bé, bố mẹ tôi vui vẻ hẳn. Không còn những cuộc cãi vã mà chỉ có tiếng cười vui vẻ hạnh phúc. Bố đã xin được dạy ở một trường tư thục. Bố trở về nhà ngay sau giờ làm, dọn dẹp, trông em và nấu cơm hộ mẹ mà chẳng chút ca thán. Nhìn bố mẹ bận bịu với em nhỏ, nhưng luôn vui vẻ, tôi cũng thấy an lòng khi hình ảnh gia đình hạnh phúc của tôi ngày xưa đã trở lại.
20 tuổi, tôi không hiểu nổi tình yêu, hạnh phúc là gì sao mẹ có thể hi sinh nhiều đến vậy? Khi tôi hỏi thì mẹ chỉ cười mà nói, “lớn thêm con sẽ hiểu hạnh phúc, tình yêu là gì. Rồi sẽ lý giải được hành động của mẹ hôm nay”. Tôi vẫn chẳng hiểu, chỉ hiểu mẹ tôi là người phụ nữ vĩ đại và hi sinh quá nhiều cho hai chữ tình yêu.
Chắc đốt đuốc tìm ở cuộc đời chẳng được mấy người phụ nữ như vậy. Tôi thấy mình may mắn được là con của mẹ, con của người phụ nữ giàu đức hi sinh và yêu chồng vô điều kiện.
(Theo Công luận)