Năm nào, trước Tết, mẹ cũng gọi điện, nhắn tin dặn hết con gái lớn đến con gái út chuyện về quê. Mẹ chỉ lo các con vì chuyện Tết nội, Tết ngoại mà cãi nhau với nhà chồng rồi tình cảm gia đình mâu thuẫn. Các con khó sống ở nhà chồng, thì mẹ cũng đau trong lòng. Dù mẹ nói là vậy nhưng tôi hiểu hơn ai hết, mẹ mong các con về biết bao nhiêu.
Là con gái út, được ở với mẹ lâu nhất nên tôi luôn nặng gánh, đau đáu nhớ về mẹ mỗi dịp Tết đến. Ngày tôi lấy chồng, mẹ cũng khóc nhiều nhất. Có lẽ mẹ buồn vì từ nay sẽ không còn ai quấn lấy mẹ, sẽ là sự cô đơn bủa vây lấy căn nhà nhỏ từng đầy ắp tiếng cười.
Lấy chồng đã 5 năm, tôi chưa từng được về đón giao thừa với mẹ. Nhà chồng tôi gia trưởng, chồng lại càng khó. Anh không chấp nhận chuyện vợ về nhà ngoại ăn Tết. Với anh, vợ đi đâu thì đi, nhất nhất phải đón giao thừa và ở nhà nội ngày mùng 1 Tết. Cãi nhau nhiều lần không được, tôi cũng đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Trên tôi có 4 chị gái, đều lấy chồng xa. Người lấy chồng gần nhất cũng cách nhà mẹ đẻ 60km. Gia đình các chị hay tôi đều không giàu có, làm chỉ đủ ăn đủ mặc. Tôi sống ở thành phố lớn, công việc tuy có thuận lợi hơn các chị nhưng đổi lại, chi tiêu lại nhiều hơn. Năm nào, tôi cũng chỉ gửi biếu mẹ đôi, ba triệu ăn Tết. Các chị cũng gom góp chút ít biếu mẹ.
Vì ở xa nên tôi dặn người chị gái lấy chồng gần nhất, cách nhà 60km, sát Tết về mua biếu mẹ cây quất, cây đào. Có năm 29 Tết chưa có ai về, nhìn qua camera, nhà cửa vắng tanh, chưa thấy đào, quất, tôi lại chạnh lòng. Mỗi lần mở camera ra xem để nhìn mẹ, nước mắt tôi chảy dài. Thương mẹ, nhớ mẹ là thế nhưng lại không thể chạy ùa về như đứa con gái còn độc thân, tự do bay nhảy.
Có lúc, tôi chỉ ước mình chưa lấy chồng, được ở bên mẹ, được chăm sóc yêu mẹ, được đón Tết cùng mẹ mãi mãi.
Bố mất sớm, một mình mẹ nuôi mấy chị em chúng tôi ăn học, chưa một lời oán thán. Ngày trước, tôi cứ nhủ phải lấy chồng gần để được về thăm mẹ thường xuyên. Nhưng vì đi học, đi làm xa rồi duyên số lấy người chồng hiện tại, tôi phải xa mẹ nhiều năm.
Tôi từng ngỏ ý đón mẹ lên chung cư ở cùng, nhưng chồng tôi có vẻ không thích. Và nói thật, nếu thực sự anh có thích thì mẹ tôi cũng chẳng muốn. Các cụ ở quê, quen cuộc sống điền viên, có hàng xóm láng giềng. Cuộc sống ở chung cư với 4 bức tường chắc chỉ làm cho mẹ thêm nỗi nhớ quê hương.
Cứ đến gần Tết, lòng tôi lại rạo rực, nôn nao nhớ về cảnh ở trong căn nhà cấp bốn, có bố, có mẹ. Tôi nhớ ngày nhà nghèo chưa có đệm, bố trải rơm xuống dưới giường rồi lót một chiếc chăn mỏng, thêm một chiếc chiếu cho mấy chị em tôi nằm đỡ lạnh.
Tôi nhớ nồi bánh chưng bố gói luộc thâu đêm. Mấy chị em tôi tranh nhau nằm gần bếp để canh mấy chiếc bánh chưng nhỏ được ăn sớm. Chiếc nào cũng phải buộc dây đánh dấu theo cách riêng để không ai bị nhầm của ai.
Sau khi bánh chín, 5 chị em cầm 5 chiếc bánh của mình ra khoe thành phẩm. Trước đây, Tết chỉ ước được ăn bánh chưng, bây giờ thì lại khác. Tiện bếp củi, bố lại nướng ít thịt xiên, cái bắp ngô cho mấy chị em ăn. Mùi thịt, mùi bắp ngô thơm lừng góc bếp. Cả nhà xúm vào ăn uống, cười nói vui đùa. Khoảnh khắc ấy cả đời này tôi cũng không thể nào quên.
Giờ nhìn lại, một mình mẹ lủi thủi nơi góc bếp, lòng tôi lại quặn thắt. Mẹ vẫn gói bánh chưng đợi các con về, mẹ vẫn mua vài cân thịt, cân miến, ít bánh kẹo, hạt dưa chờ ngày sum họp. Nhưng chỉ có mình mẹ đón giao thừa trong cô quạnh. Thương mẹ nhưng biết làm sao!?
Tôi chỉ mong một lần chồng hiểu, để tôi được về đón giao thừa cùng mẹ. Cả 5 chị em tôi sẽ quây quần bên bếp bánh chưng, nói cười cùng mẹ, vui vầy bên mẹ… Ước mơ đơn giản như vậy thôi, liệu có ai chịu hiểu cho những người phụ nữ lấy chồng xa?
Chỉ còn ít ngày nữa là tới Tết cổ truyền, người dân khắp mọi miền đang tất bật chuẩn bị cho ngày lễ quan trọng nhất trong năm. Từ chuyện mua sắm, chuẩn bị Tết tới những nỗi lòng tết nội tết ngoại, những sẻ chia về cuộc sống khó khăn, bộn bề… đều là những mảng màu làm nên bức tranh ngày Tết. Mời bạn đọc cùng chia sẻ với VietNamNet những khoảnh khắc thú vị, những câu chuyện ngày Tết của gia đình mình. Bài viết liên quan Chuyện ngày Tết vui lòng gửi về: [email protected] |