Ngồi đối diện tôi là một phụ nữ trung tuổi. Cách ăn mặc của bà thể hiện là người hiểu biết, lịch sự và kín đáo. Nhìn bà, tôi đoán cũng ngoài 60 nhưng có lẽ do là người chỉn chu chăm sóc hình thức nên bà còn khá trẻ.
"Tôi đến đây không phải vì việc của tôi, mà việc của con gái tôi. Cháu sinh năm 1996, đã tốt nghiệp đại học, đi làm cho một Văn phòng đại diện nước ngoài, đã có thai với bạn trai, nhưng tôi rất đắn đo, nếu nó đòi cưới, có nên chấp nhận không?"- bà bắt đầu câu chuyện như vậy.
Tôi động viên bà cứ chia sẻ, càng chi tiết càng tốt, để cả hai bên cùng sáng vấn đề, rồi sau đó cùng nhau bàn bạc, ra quyết định cuối cùng. Bà nhất trí rồi tiếp tục câu chuyện.
"Tôi có 2 cô con gái, gia đình tôi ở tỉnh lẻ, nhưng từ nhỏ chúng tôi được cha mẹ truyền cho cái nghề “buôn đồ xưa”, nên kinh tế rất ổn định. Cách đây 5 năm, mình tôi dắt hai con lên Hà Nội tìm thuê nhà để buôn bán mặt hàng này, còn chồng tôi vẫn ở lại quê, duy trì nghề truyền thống.
Rất may, cả hai nơi đều làm ăn được. Cháu gái đầu của tôi đã tốt nghiệp đại học, giỏi ngoại ngữ, cũng trải qua vài mối tình sinh viên chợt đến rồi chợt đi. Gần đây nhất, cháu lại có tình cảm với một chàng trai hơn mình 2 tuổi, hình thức khá, gia đình cũng ở tỉnh lẻ nhưng còn nhiều khó khăn.
Vừa quen nhau chưa lâu, cậu ấy đưa con gái tôi về quê cậu ấy ra mắt. Ngay lập tức, gia đình cậu ấy đòi đến thăm gia đình tôi ở hai nơi, ở quê cũng như ở Hà Nội. Tôi nhận thấy con gái tôi rất yêu và chiều chuộng cậu ấy, nhưng cậu ấy thì lạnh lùng, cục cằn. Tôi có nhắc con gái, nhưng cháu bảo tính anh ấy thế, không sao".
Trong một lần tình cờ, con gái tôi đọc được tin nhắn trên điện thoại của người yêu. Nó sững người khi trước mắt là những dòng tin qua lại của gia đình cậu ấy, đặc biệt người chị gái, một cô gái 30 tuổi, đang sống không hôn thú với người đàn ông Hàn Quốc (đã có vợ) và đang làm việc tại Việt Nam. Con gái tôi chụp màn hình những tin nhắn đó và chia sẻ tâm sự với tôi.
Hàng chục tin nhắn, nhưng tôi chỉ nhớ nội dung một số tin. Đại loại là: “Nhà nó có hai con gái, lại giàu có thế, cậu phải khéo léo thì mình đỡ vất vả. Với nó (con gái tôi), cậu phải lạnh lùng. Mình đẹp trai, mình có quyền. Việc cưới xin, nhà cửa, nhà nó phải có trách nhiệm lo hết”.
Bà mẹ cậu ấy thì nhắn cho con trai rằng: “Mẹ thấy nhà nó giàu, nhưng bố mẹ nó không dễ đâu. Con phải làm cho con gái họ thích mình, bị phụ thuộc vào mình, chính nó sẽ phải gây sức ép với bố mẹ nó thì mình mới có thể có được cái này, cái khác, chứ chỉ lấy vợ thì con lấy đâu chẳng được”.
Quả thực, hai mẹ con tôi quá sốc, nhưng con gái tôi thì đã rất nặng tình, nó buồn, nhưng chỉ im lặng, không dám thể hiện, chỉ sợ cậu kia biết, sẽ bỏ nó.
Tháng trước, con gái báo với tôi là cháu có thai. Tôi gọi hai đứa lại nói chuyện. Cậu bạn cháu bảo sẽ báo gia đình lo đám cưới. Đồng thời cậu ấy cũng xin phép tôi dọn về ở chung với mấy mẹ con tôi để tiện chăm sóc người yêu và đứa con. Tôi đồng ý, thu dọn bớt hàng hóa, dành cho hai đứa một tầng nhà. Nhưng đợi mãi, không thấy gia đình cậu ấy có ý kiến, bản thân cậu ấy với bản tính cục cằn, thô lỗ khi ở chung lại càng thể hiện rõ, luôn gây sự, xích mích với con gái tôi hàng ngày, khiến cháu khóc lóc, bỏ ăn. Có hôm, cậu ấy bỏ đi ngủ ở ngoài, con gái tôi gọi điện cậu ấy không nghe máy.
Những tưởng, con gái tôi sẽ hưởng cuộc sống hạnh phúc khi công ăn việc làm đầy đủ, cha mẹ kinh tế không đến nỗi khó khăn, lại có người chồng tương lai sáng sủa rồi lại sắp được chào đón đứa con chào đời, ấy vậy mà ở cùng với con, tôi thấy con tôi khổ quá.
Tôi hỏi con gái về lý do các cháu cãi nhau, con gái tâm sự rằng cậu kia chưa muốn cưới vì chưa có nhà, chưa có ô tô, kể cả chưa có tiền cưới. Cậu ấy bảo hai đứa có ở đây với mẹ thì cũng chỉ là “ở nhờ”. Cậu ấy xui con gái tôi bảo bố mẹ bán cái nhà và cửa hàng ở quê, ra Hà Nội kinh doanh, số tiền có được, chia đều cho hai con gái, để chúng mua xe, mua nhà sống riêng. Còn nếu không, sẽ không cưới xin gì nữa. Cậu ấy sẽ dọn ra ngoài ở, con gái tôi cứ sinh con, cứ ở với mẹ, mẹ chăm sóc, thỉnh thoảng cậu ấy qua chơi.
Tôi chủ động liên hệ với bố mẹ cậu “con rể hờ”, họ nói đã biết các cháu sắp có con, nhưng cũng chẳng biết giúp gì cho các cháu. Đi xem bói thì thầy nói cuối năm mới cưới được, mà thời gian đó chắc con gái tôi sinh con rồi. Qua cách nói chuyện thì tôi thấy họ không thiết tha chuyện cưới xin gì.
Kể đến đây, người phụ nữ bỗng thở dài rồi tiếp: “Với kinh tế khá giả hiện nay, việc tổ chức một đám cưới hay lấy được chồng không quá khó, nhưng để có một gia đình hạnh phúc, cần người chồng, người đàn ông yêu thương vợ con, có tinh thần trách nhiệm, có ý chí vươn lên, có lòng tự trọng, tự tin trong cuộc sống… Đấy là điều tôi suy nghĩ, đắn đo. Đành rằng, con tôi khát khao có một đám cưới, để sinh con ra có cha có mẹ, nhưng không vì thế mà tôi nhắm mắt thực hiện những điều chàng rể tương lai ngã giá”.
“Tôi cứ nghĩ, thà con tôi làm mẹ đơn thân rồi sau này gặp người tử tế vẫn chưa muộn. Chứ nhìn vào chàng rể hám của hiện nay, tôi biết sẽ có một tương lai mịt mù cho con mình”…
Vâng, người phụ nữ từng trải đã có thể tự đưa ra quyết định. Quan trọng là con gái bà có chấp nhận quyết định đó không?./.
Trong căn nhà ở ngoại thành, em chồng năn nỉ điều khiến tôi khó nghĩ
40 tuổi, vợ chồng tôi mới có căn nhà của riêng mình. Nhưng niềm vui tới chưa được bao lâu thì tôi lại đứng trước một quyết định khó khăn.
Theo VOV