Những năm cấp 3, khi bước vào giai đoạn cuối của tuổi dậy thì, chợt nhận ra rằng mình xấu trai, càng lớn càng xấu. Hồi nhỏ chưa nghĩ nhiều, nhưng càng lớn càng buồn. Không biết làm sao được, mình lao đầu vào chơi game. Mà nhiều lúc gặp mấy tựa game phá đảo để cứu công chúa gì đó, như Mario, đang tự hỏi thời buổi này còn có công chúa cho mình cứu không?

Lớp 11, học đến đoạn trích Chí Phèo sau cơn say. Hóa ra cái thằng mặt nát tươm ấy cũng từng có ước mơ bình dị: Chồng cuốc mướn cày thuê, vợ dệt vải nuôi lợn, sống một đời hạnh phúc. Mình cũng muốn được thế, nhưng vấn đề mai này có lấy được vợ hay không đã. Nghĩ tới đây tự nhiên cảm giác tủi thân trào lên, nước mắt tràn ra ướt nhòe mặt. Cô giáo hỏi tại sao lại khóc, bảo là “Mà em nào đâu khóc, bụi bay vào mắt thôi” .Ừ, may mà cũng thuộc bài Bụi bay vào mắt của Phạm Quỳnh Anh.

Biết thân biết phận, cố gắng lao vào học, nhưng sai lầm chết người nhất là mình thi vào ĐH Bách Khoa Hà Nội, thời ấy cả khu “Tam giác vàng” đối diện KTX là thiên đường của giới game thủ. Người ta nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã còn bọn ế thì tìm nhau để chơi game”, vùi mấy năm tuổi trẻ vào Đế chế, Half Life rồi Võ Lâm Truyền Kỳ thâu đêm suốt sáng khiến mình đã xấu nay còn xấu hơn. Tự an ủi rằng cái đấy là “xấu kiểu chuẩn men”, an ủi là ra trường đi làm kiếm được tiền nhiều tự khắc có vợ.

Nhưng ra trường đi làm, phát hiện ra rằng dung mạo của mình khiến cho kiến thức và những nỗ lực bản thân trở thành vô ích mỗi khi gặp đối tác bàn công việc. Thôi thì nhờ quan hệ của phụ huynh, được giữ lại làm chân NV văn phòng. Mà văn phòng cũng chả được bưng trà rót nước, các sếp nhìn mặt mình đâm nản nên chả buồn giao việc. Được thể mình suốt ngày lúi húi cắm mặt vào bàn vi tính chơi game, lầm lũi sáng đi chiều về.

Thấy người ta có lứa có đôi mà tủi thân, lúc này chợt hận sao thế giới lắm ngày lễ linh tinh thế không biết. Valentine, 8/3, 20/10 … hay trung thu chúng nó ôm ấp nhau còn 1 nhẽ, đằng này đến ngày Quốc tế thiếu nhi mà lũ ấy cũng kỷ niệm yêu thương được. Mỗi lần đến dịp này là lại trốn lỳ ở nhà, ăn mỳ tôm và chơi game chờ hết ngày. An ủi là lúc nào cũng mỳ tôm trứng rau cải nhé.

Hôm 20/10 năm ngoái,  có việc đi qua Cung văn hóa Việt Xô, đang lơ ngơ hỏi đường thì có một loạt các em gái teen ríu rít chạy ra nhìn mình đầy háo hức. Chưa kịp hiểu ra vấn đề thì có một con bé hú lên: “Chúng mày ơi, xem Cosplay Frankenstein giống chưa này!” Kế đó đám con gái xinh xinh xắn xắn ấy bu lấy mình xin chụp ảnh ké. Từ năm 14 tuổi đến giờ, thú thật đó là lần đầu tiên được gần một cô gái đến thế. Lâng lâng thì lâng lâng thật đấy, nhưng vẫn lúi húi lấy smartphone ra seach xem Frankenstein là gì. Xem xong giận tím mặt, nhưng lát sau đấy lại tủi thân lệ trào ra lúc nào không hay. Bọn ranh con kia chả hiểu chuyện, chúng nó tưởng đấy là nghệ thuật phải thế nên hú ầm cả lên. Có một đứa thở than giọng nuối tiếc: “Giá mà phục trang chỉn chu hơn thì anh ấy đúng là Frankenstein chuẩn nhất mọi thời đại!”

Thở than với bạn thân, giải pháp nào cho những thanh niên mắc hai cái tội rất lớn là nghèo và rất xấu trai? Một thằng an ủi, yên tâm đi, mày là một thằng có tài - có chí cơ mà, kiểu gì chả có đứa thích. Cáu tiết quá, gào loạn lên: Trương Chi nó có tài thế, cuối cùng còn bị Mỵ Nương khinh rồi uất ức mà chết đấy. Thằng bạn nó thấy mình kích động, lựa lời an ủi: “Thôi thì đừng nghĩ nhiều nữa, cứ kiếm lấy một đứa xấu xấu đi, là con gái trời mưa biết chạy vào nhà là được.”

Biết mình sai, đang nhiên đi mắng bạn, gạt nước mắt nói: “Cơ mà, tao cũng có cần gì cao xa đâu, trời mưa biết chạy vào nhà là được. Ví dụ trời mưa không vào nhà mà cứ đứng giữa sân ngửa mặt lên cười tao cũng ok, tao sẽ ra sân đứng cạnh cô ấy, 2 đứa nắm tay nhau cười!”

Là cười đấy!

Trầm lắng mấy phút, đột nhiên thằng bạn vỗ đùi, hét toáng lên: “Có giải pháp rồi, mày sang Hàn Quốc làm phẫu thuật thẩm mỹ đi. Đầu má, biết đâu sau này lấy được cả hotgirl ấy chứ.”

Đơn giản là vậy, thế mà không nghĩ ra. Tôi vừa cười vừa khóc, tìm hiểu mãi thì biết chi phí làm lại toàn bộ gương mặt hết 35.000 USD. Thế này thì ngang học bổng du học Úc của Quán quân Đường lên đỉnh Olympia à? Nhưng mà, kệ, … bán hết cả, vay mượn đủ kiểu cuối cùng cũng đủ chi phí sang Hàn.

Xuất ngoại. Ngày bên Hàn mừng mừng tủi tủi, vào trung tâm thẩm mỹ Rominian ở Seul, đến gặp Chuyên gia chỉnh hình hàng đầu ở đây. Nhìn đề nghị trên hồ sơ, lại quay sang nhìn mình, ông ta bảo bằng tiếng Anh, đại ý: Anh ạ, ca khó cỡ này chi phí tối thiểu cũng phải 100k USD.

Cáu tiết quá, không nhịn được nữa tôi vừa gào lên vừa lao vào choảng ông ta. Hộ lý, nhân viên … xúm lại, Bảo an xuất hiện. Và tôi bị trục xuất khỏi Hàn Quốc.

Hận! Ngày trước cái thằng gì đấy người Ả Rập bị trục xuất vì quá đẹp trai. Giờ đây tôi lại bị trục xuất vì quá xấu trai. Ông trời ơi, cái cuộc đời toàn đau đớn của tôi có còn ý nghĩa gì nữa không?

KHÔNG!

 

Teppi