Tuần Việt Nam xin giới thiệu tiếp phần 2 bài viết nêu những dự cảm và tầm nhìn phát triển đất nước của nhà báo, TS. Nhị Lê.
Trước thềm xuân Canh Tý năm 2020, Đảng ta đang nỗ lực chuẩn bị Đại hội Đảng bộ các cấp, tiến tới Đại hội lần thứ XIII của Đảng, ngày hội lớn của toàn dân tộc.
Từ những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử của 33 năm công cuộc Đổi mới toàn diện, đồng bộ, hơn hết bao giờ, khát vọng Việt Nam độc lập và hùng cường tỏa sáng, dưới ngọn cờ của Đảng trở thành cương lĩnh hành động của muôn dân khắp trong sơn hà xã tắc và đồng bào ta ở nước ngoài.
Hơn hết bao giờ, muôn dân con rồng cháu tiên phải cháy lên khát vọng Việt Nam độc lập và hùng cường.
Điều đó quyết định lẽ thịnh hay suy, sự tự do hay phụ thuộc của đất nước Việt Nam. Vì dân tộc chúng ta sinh ra đã không biết cúi đầu, bản lĩnh Việt Nam quyết không bao giờ làm tôi đòi, nô lệ cho kẻ khác. Độc lập là bản tính tự nhiên của dân tộc chúng ta, vì chúng ta là con lạc cháu hồng.
Đó là quốc sỉ Việt Nam. Nếu quốc gia không biết hổ thẹn khi nhân dân còn nghèo đói, dân tộc kém phát triển thì không thành nước cho xứng đáng trong thế giới.
Mất độc lập dù quốc nhục khôn rửa nhưng đã sạch sẽ mười lần, nhưng để đất nước hèn yếu và bạc nhược là nỗi đau chung của quốc sỉ hơn cả mất nước, hơn cả làm nô lệ.
Nước độc lập thì dân tộc phải hùng cường vì tất cả không gì trọng đại và cao quý hơn nhân dân phải được hưởng tự do và hạnh phúc. Vì chúng ta là dân tộc Việt Nam.
Đột phá cải cách xứng tầm thể chế, thể chế và thể chế, để chúng ta viết tiếp lịch sử của chặng đường mới. |
Dù trước mắt đất nước thăng trầm khó định, dù từng giờ thế gian biến cải khó lường, Việt Nam muốn trở nên độc lập và hùng cường, chúng ta phải nhìn lại và trông tới chân trời thời cuộc và hành động cụ thể, dứt khoát không chờ đợi và quyết không cầu toàn.
Trong đại cuộc này, tối thiểu cầm lấy 5 việc cốt yếu:
Đất nước xây dựng một tầm viễn kiến
Con mắt thiển cận thì không thể đi xa, không thể hành động ngang tầm thời cuộc mà sẽ chỉ quẩn quanh trước thềm nhà hay thất bại ngay trong ý nghĩ, từ mỗi bước khởi đầu.
Nhìn xa và nhìn lại chính mình để đi xa, để không rơi vào hoang tưởng hư vô và thất vọng tan nát.
Con đường phát triển Việt Nam trong tầm nhìn chiến lược tới năm 2030 – Một trăm năm Đảng Cộng sản Việt Nam, tới năm 2045 - Một trăm năm nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam là con đường xã hội chủ nghĩa hiện thực Việt Nam. Đó là sự lựa chọn tất yếu, là nguyên tắc phát triển phù hợp.
Chúng ta nhất định đi tới đó. Không ai có thể thay đổi và không gì có thể ngăn cản được. Nhưng, chủ nghĩa xã hội phải đặt trên nền móng độc lập dân tộc. Nên phải chủ động giữ lấy nước, ngay từ lúc nước còn chưa nguy.
Vì, ngay trong lúc nước an, vẫn rình rập 5 nguy cơ sẽ làm mất nước: Một là, trẻ không trọng già; Thứ hai, trò không kính thày; Thứ ba, binh kiêu tướng thoái; Thứ tư, tham nhũng tràn lan; Thứ năm, sỹ phu ngoảnh mặt, như lời tiền nhân dặn lại.
Đất nước định vị chiến lược phát triển
Không biết quốc gia đứng ở đâu nhất định sẽ không thể dẫn dắt quốc gia đi tới đâu, đi như thế nào.
Việt Nam độc lập, thống nhất, công nghiệp, hiện đại, phồn thịnh, hùng cường và văn hiến, giữ vị thế xứng đáng trên trường quốc tế. Đó là chiến lược phát triển Việt Nam. Đó là mục tiêu cháy bỏng của khát vọng Việt Nam.
Chúng ta thuận lẽ tự nhiên nhưng không khư khư tự trói buộc mình vào tiền lệ. Không dám làm khác, khi thời thế đã đổi thay, là tự cùm trói mình, là phản phát triển.
Đột phá cải cách xứng tầm thể chế, thể chế và thể chế, để chúng ta viết tiếp lịch sử của chặng đường mới.
Trên lộ trình ấy, vừa phát triển tuần tự vừa kết hợp phát triển rút ngắn, vừa chọn đột phá bằng những bước nhảy vọt biện chứng, kiến tạo hệ thống thể chế tương dung, với xung lực là cuộc cách mạng công nghiệp 4.0. Phát triển toàn diện, đồng bộ nhưng phải cân bằng, hài hòa và hiệu quả. Thận trọng nhưng không rụt rè, đột phá nhưng không manh động, thực tế nhưng không thực dụng. Khát vọng nhưng không ảo vọng hão huyền.
Chín mươi năm qua, lịch sử Việt Nam đã đi đúng hướng, tuy không nhanh như chúng ta mong đợi. Chúng ta tiếp tục phải vượt lên. Đó là phương lược hành động, là động lực thực thi thành công khát vọng của chúng ta.
Đất nước kiến tạo và nuôi dưỡng đội ngũ tinh hoa dân tộc
Không một quốc gia phát triển nào, kể suốt xưa nay, để trở nên hùng cường, không tụ hội, giữ lấy và trọng dụng nhân tài. Tôn tài ắt đại thịnh. Tài không đợi tuổi. Tài không kể tuổi. Tài không nệ tuổi. Nguyên khí quốc gia ấy phải được muôn dân bảo vệ và nuôi dưỡng, bằng bất kể giá nào.
Đảng không ngừng tự mình trở thành dân tộc, nguyện nỗ lực phấn đấu, hy sinh sao cho xứng đáng là người dẫn dắt quốc gia: “Đảng ta là đạo đức, là văn minh”. Đảng ta sinh ra quyết “không có lợi ích nào khác” ngoài lợi ích “phục vụ tổ quốc, phụng sự nhân dân”, trở thành lương tâm và phẩm giá của Đảng.
Nhà nước phải làm tất cả cốt chỉ sao cho thực sự “dân là gốc”, hành động tận tâm và chân thật để “dân là chủ” và “dân làm chủ”, tự mình xứng đáng trở thành “công bộc” trung thành và tận tụy của nhân dân. Vì, “Nếu nước độc lập mà dân không hưởng hạnh phúc tự do, thì độc lập cũng chẳng có nghĩa lý gì”, “Nếu Chính phủ làm hại dân thì dân có quyền đuổi Chính phủ”, như lời Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi lại.
Hơn ai hết, Đảng, Nhà nước cùng tất cả thành viên của hệ thống chính trị phải tự mình trong sạch, tự mình liêm chính, tự mình thành tâm noi gương và học hỏi nhân dân. Quốc pháp bất vị thân, Đảng cương bất vị nể. Trí khôn, túi khôn để Đảng và Nhà nước hành trình trên con đường phồn vinh, một phần căn bản và to lớn nằm ở chính nơi muôn dân.
“Đảng ta là đứa con nòi của nhân dân”. Ai tôn nịnh tất đại suy. Ai tôn lộc ắt đại nguy. Ai tham lam tất tự diệt.
Mỗi người, hễ là con dân nước Việt, dù ở trong nước hay nước ngoài, không nệ trẻ già, không chia thành phần xuất thân cao thấp, không kể tâm hồn, tư tưởng có tôn giáo hay không, trên khắp hoàn cầu, vì bổn phận với giang san xã tắc, hãy thành tâm tụ về và cùng nỗ lực gánh vác công việc của tổ quốc, tất cả vì danh dự là người Việt Nam, khi chảy trong huyết quản mình là dòng máu lạc hồng.
Khát vọng Việt Nam 2020 |
Đất nước chăm lo, vun đắp lòng tin của nhân dân
Đó chính là cái tôn quý nhất của đất nước, tài sản vô giá và to lớn nhất của cách mạng nước nhà. Quốc gia thịnh suy, đất nước còn mất ở khắp mọi thời, há chẳng phải do muôn dân kết thành một khối và định đoạt đó sao?! Mất lòng tin nơi dân là mất hết.
Vì thế, “Khoan thư sức dân để làm kế bền gốc, sâu rễ, đó là thượng sách giữ nước”. Từ sự chiêm nghiệm thành bại của lịch sử với sức mạnh lòng dân phải hối thúc hôm nay: “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”, “Phúc chu thủy tín dân do thủy” (Làm lật thuyền mới biết sức dân mạnh như nước); “Chăn dân mã nỡ mất lòng dân”…
Không có nhân dân không thành dân tộc. “Dân là dân nước, nước là nước dân”. Dù sông phía Bắc hay biển phía Đông, nếu không dân cũng là không có gì.
“Xây lầu thắng lợi trên nền nhân dân”.
Đất nước giữ lấy và nhân lên triết lý của sự phát triển mạnh mẽ, bền vững và nhân văn
Tôn tộc thì tất đại quy. Cả nước nếu không biết quy tụ, đồng lòng tôn lấy quốc sỉ làm đầu, tức sự xấu hổ chung của cả nước từ mỗi con người, trước hết những người nắm giữ trọng trách xã tắc, thì không còn có thể biết lẽ người: “Bất phẫn bất phát”, biết lẽ đời: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”, càng không thể giữ gìn danh dự quốc gia hay nâng cao sức mạnh và uy tín nòi giống tiên rồng.
Mỗi người nếu đánh rơi liêm sỉ, buông bỏ tự trọng thì không thành người được. Tự mình khắc chế sự hẹp hòi và tẩy trừ lòng tham, để tận tâm trước hết phụng sự gia đình, phụng cộng đồng, phụng sự dân tộc một cách tự nhiên.
Khi gia đình và tổ quốc thống nhất, hòa quyện trong nhau thì mỗi người, mỗi gia đình ngày càng trở thành dân tộc; và danh dự mỗi người, từng cộng đồng cũng không ngừng tỏa sáng vì dân tộc và dân tộc ngày càng tỏa sáng! Tiếng thơm mỗi người, nương theo đó, mà lưu danh muôn thuở! Làm trái đi thì danh tính cá nhân hóa thiển cận, thân phận mỗi người thành cô độc, sống trên quê hương mà vẫn lạc lõng, bơ vơ, sinh mệnh kia, dù quý, cũng trở nên vô nghĩa với muôn dân, trên đời.
Hội nhập thế giới nhưng dân tộc quyết không vọng ngoại, mà để thâu thái tinh hoa, để mà hòa mục, thấy người tài hoa và biết ta thiếu gì, cần gì, để cầu thị mà phát triển tự cường, để đất nước khẳng định mình mà mở mặt mở mày, kiêu hãnh trong thiên hạ, mà không cô độc và bị cô lập, với tư cách là một quốc gia độc lập.
Việt Nam trở thành “ngôi nhà chung” của muôn dân, của nhân tài, dù là người trong nước hay dẫu là người nước ngoài khắp bốn phương về tụ hội. Chúng ta phải tự mình trở nên hùng mạnh. Chỉ có tự cường mới chủ động hội nhập thật sự bình đẳng, ngang tầm và hiệu quả.
Chỉ có tự cường mới thật sự độc lập tự do, mới thật sự là chính mình và tự quyết nắm lấy cơ hội vượt lên. Tới lượt mỗi người, sống trong cộng đồng nhân loại, mới thật sự là một nhân cách khả sỉ và không hổ thẹn là người Việt Nam.
Quốc gia tự tôn - mỗi người tự trọng - dân tộc đoàn kết - hội nhập bốn bể - đất nước tự cường.
Chào năm 2020, Việt Nam mạnh mẽ, xán lạn nhưng đối mặt đầy ắp gian nan, muôn trùng thách thức.
Lúc này, hơn lúc nào hết, là hành động, hành động và hành động một cách kiên định, dũng cảm, mưu lược, khoan hòa và nhân văn.
Hoặc là năm 2020 hoặc là khó có thể bao giờ! Thiên thời - Địa lợi - Nhân hòa. Không thể trông đợi những hoài bão tiên thiên, càng không thể chập chờn, do dự hành động, ngồi đợi và cầu mong may mắn đến. Việc hôm nay không đợi ngày mai.
Chúng ta đang tạo ra cơ hội phát triển. Thời cơ đang trở thành lực lượng. Thời cơ trăm năm để đất nước cất cánh không chờ đợi chúng ta. Nhân loại bốn phương tám hướng đang tiến những bước dài thần tốc đang tạo ra thời cơ và không chờ đợi Việt Nam.
Nếu không thì nhất định không có bất cứ một mảy may của mơ ước, dù là rất nhỏ, có thể thành công như chúng ta mong đợi. Nếu không, nhất định đất nước càng không thể nào cất cánh thành công, cho khát vọng Việt Nam: Độc lập và hùng cường, trong tầm nhìn 2030, đi tới tương lai, đồng hành và tiến cùng nhân loại.
“Trong và thực sáng hai bờ suy tưởng
Sống hiên ngang mà nhân ái, chan hòa”
Cháy lên khát bỏng và rực rỡ trong lòng dân tộc khát vọng Việt Nam: Độc lập và hùng cường. Đó là khí phách, tinh hoa, danh dự, là sức mạnh trầm tích lịch sử mấy nghìn năm và quật khởi của tương lai Việt Nam.
Lịch sử Việt Nam, với khát vọng năm 2020, điểm chuông!
Nhị Lê