- Tôi đã sống thoải mái hơn. Tôi hẹn hò trên mạng để có thể tìm được một người phù hợp với mình dù đã 30 tuổi. 

Tôi từng sống một mình trong nhiều năm liền liên tiếp. Thời gian ấy, tôi rơi vào trạng thái nhạy cảm quá mức với những thứ diễn ra xung quanh mình. Có những lúc tôi cảm thấy mình minh mẫn, mạnh mẽ, có những lúc tôi lại cảm thấy mình buồn đau, bất lực. Tôi khát khao chấm dứt cuộc sống như thế nên tôi không ngừng kiếm tìm – Một người đàn ông phù hợp với mình, một công việc gợi cho mình cảm xúc và sự nghỉ ngơi…

Tôi bỏ công việc với lương tháng gần 20 triệu và vào nam sống. Thời gian đầu khó khăn, nhưng sau đó thì vợi đi, tôi tìm được công việc mới trong một công ty hàng không.

Tôi đã sống thoải mái hơn. Tôi hẹn hò trên mạng để có thể tìm được một người phù hợp với mình dù đã 30 tuổi. Tôi nhớ mình đã nói chuyện rất nhiều với anh, mặc kệ núi công việc bên cạnh.

{keywords}
Ảnh minh họa

Anh có thể nói với tôi về mọi thứ, một sự kiện đang diễn ra sôi nổi, thời giá, vấn đề dân sinh nóng bỏng, thời tiết… và cả kiến thức tôi đã học ở trường luật. Tôi thấy việc gì anh cũng thông tường, tôi đã nghĩ anh là người phù hợp với tôi, là người tôi thực sự cần.

Tôi thấy anh có tất cả mọi phẩm chất và mình cần. Quyết định bỏ qua tất cả những khác biệt giới tính, tôi chủ động đề nghị được gặp anh. Anh cũng do dự mãi rồi mới quyết định gặp tôi. Vào lúc đó,điều ấy làm tôi càng cảm động và hồi hộp. Tôi nghĩ có thể, đó là những điều mà số phận run rủi sắp đặt cho hai chúng tôi.

Thế rồi tôi gặp anh. Tôi đi từ thất vọng này đến thất vọng khác nhưng cũng tự an ủi mình, hãy chấp nhận anh ấy. Ai đời, đàn ông đi gặp phụ nữ mà không có tiền để trả tiền cà phê… Tôi chi hết cho anh từ lần gặp này đến lần gặp khác. Sự mong muốn để có thể, làm anh đồng ý với mình, muốn lấy mình khiến tôi thành một người phải đứng ra gánh vác, tôi đứng ra che chở. Tôi nhận ra anh chẳng có giá trị gì, anh chỉ là một anh hùng bàn phím thực sự…

Tôi cứ nghĩ với kiến thức của anh, anh hoàn toàn có thể xin một công việc ổn định. Tôi nhờ vả bạn bè và động viên anh đi xin một công việc cụ thể. Thế nhưng, anh không chịu đi làm. Bước đầu làm việc anh đã nói mình không thể làm bởi hết khó khăn này đến khó khăn khác. Tôi không lùi bước, tôi lại động viên anh với đủ những lý lẽ kín kẽ và nhẹ nhàng. Anh không đồng ý. Anh bảo: Anh thực sự chỉ muốn thỉnh thoảng lên mạng Internet đọc báo và chơi game, sống tằn tiện với vài đồng bạc và ở nhà nấu cơm cho tôi ăn chờ tôi đi làm về.

Tôi nặng lời chê trách. Chao ôi, anh nói với tôi điều cay đắng nhất: Anh có thể nói chuyện, tán tỉnh với người có học thức cao hơn em, giỏi giang hơn em… Nhưng anh biết, sống với họ, anh sẽ bị khinh vì ngoài tài ăn nói, anh chẳng có gì. Tôi không biết phải làm sao với người đàn ông mình muốn sống cùng mà người ta lại chẳng chịu cố gắng.

Anh thực sự chẳng có gì, tiền bạc không có, nghị lực không có mà chỉ đợi tôi cưu mang. Tôi là đàn bà, tôi khát khao sống cuộc sống lứa đôi nhưng phải là cùng nhau xây dựng, tôi phải làm sao với anh đây?

Tôi có rất ít thời gian để mà nghĩ ngợi hay tâm sự. Nay can đảm viết ra những dòng này, mong được bạn đọc gần xa, chia sẻ với mình

Thu Huyền

Bạn đọc có thể chia sẻ tâm sự của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho chuyên mục Chuyện chung, chuyện riêng. Bài viết gửi về địa chỉ [email protected]