- Đọc bài viết "Không chờ bố mẹ chồng ăn sáng, con dâu bị đuổi khỏi nhà" tôi thấy hãi hùng với cảnh làm dâu. Tôi cũng từng có một gia đình hạnh phúc, hai vợ chồng yêu thương và tôn trọng lẫn nhau. Nhưng bây giờ, hôn nhân đối với tôi là thảm họa. Ngôi nhà chúng tôi đang sống chẳng khác gì địa ngục trần gian…
Sau mỗi buổi tan làm, tôi không còn muốn trở về nhà nữa. Nhà gì mà chỉ toàn những ánh mắt soi mói, hạnh họe và thù oán lẫn nhau. Hai vợ chồng thì nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Không ai muốn mở miệng để trò chuyện với ai.
Trước kia, tôi không bao giờ trò chuyện với bất cứ ai về chuyện riêng tư trong cuộc sống gia đình của mình. Không phải vì tôi không có bạn thân, không có người để tôi trút bỏ nỗi lòng. Thế nhưng, những chuyện buồn, khổ tôi vẫn chỉ giấu ở trong lòng. Đơn giản vì tôi nghĩ, những rối rắm trong cuộc sống gia đình mình thì mình phải tự giải quyết, đừng bắt những người mình yêu quý phải đau đầu với câu chuyện của mình.
Bây giờ, sau 1 thời gian dài sống trong ức chế và buồn tủi, tôi có cảm giác mình không tự kiềm chế được cảm xúc nữa, tôi sẵn sàng bùng nổ, sẵn sàng lao ra để cãi cọ và cáu gắt với bất cứ ai trong gia đình của chồng tôi… Vì thế, tôi muốn kể ra câu chuyện của mình để ai đó có thể chia sẻ với tôi, hoặc ít nhất là, tôi có thể cảm thấy được nhẹ lòng.
Ảnh minh họa |
Tôi là công chức nhà nước, chồng tôi làm ở công ty nước ngoài. Thu nhập của chúng tôi không khá nhưng cũng không đến nỗi cắn xé nhau vì đồng tiền.
Ba năm trước, chúng tôi kết hôn với nhau. Hai vợ chồng ở trọ, cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc vô cùng. Sau đó tôi có bầu và sinh con. Khi tôi sinh, mẹ đẻ của tôi ở quê lên ở cùng và bế cháu. Lúc con tôi được một tuổi, nghĩ cảnh đi thuê thật vất vả và chật chội, hai vợ chồng bàn nhau vay mượn tiền để mua một căn hộ chung cư. Căn hộ chung cư ấy có giá 1,7 tỉ. Bố mẹ đẻ của tôi cho 300 triệu. Bố mẹ chồng tôi không có tiền nhưng nhất quyết đòi bán đất ở quê sau đó lên sống cùng chúng tôi. Ông bà chỉ có chồng tôi là con trai.
Tôi không muốn ông bà bán đất, bởi đó là mảnh đất thờ tự của ông cha. Thế nhưng, bố mẹ chồng và các chị gái chồng của tôi thì không hiểu đúng ý tôi. Họ nghĩ tôi ích kỷ, không muốn chăm sóc bố mẹ chồng nên không cho ông bà sống cùng.
Tôi đã giải thích, nhưng không ai nghe tôi. Vì thế, tôi im lặng và mặc kệ mọi chuyện. Bố mẹ chồng tôi bán đất được 500 triệu. Ông bà đưa tiền cho chồng tôi rồi đòi đứng tên sổ đỏ. Sau đó, ông bà dọn lên sống cùng.
Khi sống cùng, tôi đã luôn nhắc nhở mình phải thật tế nhị với bố mẹ chồng để tránh mâu thuẫn nhưng cuộc sống thật khắc nghiệt. Lòng người chẳng giống như mình suy nghĩ.
Ở với nhau được 5 tháng, trong lòng tôi đã ôm một cục tức to đùng. Mẹ chồng tôi hay nói, hay chửi và ác miệng vô cùng. Tôi nói một đằng, bà nghĩ một nẻo. Tôi bảo bà không phải nấu ăn sáng để bà khỏi vất vả thì bà nghĩ tôi chê bà nấu dở… Tôi bận việc về muộn khoảng 30 phút thì bà bảo tôi đi với giai.
Tôi có giải thích đôi ba câu thì bà làm ầm ĩ, bảo tôi láo và chửi tôi bằng những ngôn từ không bậy bạ nhưng nghe đau lòng vô cùng. Tôi giận, không tâm sự nhiều với bà thì bà bảo tôi khinh bà, coi thường bà và … khốn nạn với bà.
Vâng, có thể là tôi không khéo trong cách nói năng với người già nhưng tính tôi không để bụng bao giờ. Còn bà thì khác. Mỗi lần khó chịu với tôi, bà điện thoại khắp nơi, điện cho các con, điện cho nội ngoại hai bên, và điện cho cả bố mẹ tôi mà trách móc.
Có lần, chỉ vì tôi quá bận và mệt nên quên mất ngày giỗ của ông ngoại bà (tôi gọi bằng cụ - nv). Vậy mà bà vùng vằng và gọi tôi ra mà chửi rủa. Rồi bà điện cho con cái của bà, bảo tôi là loại con dâu mất dạy. Các chị gái chồng chỉ nghe lời bà nói nên đánh giá tôi rất xấu.
Vụ đó, tôi mời ông bà ra nói chuyện và phân tích đúng sai. Không ngờ, đó là sai lầm lớn của tôi. Bố mẹ chồng tôi cảm thấy mất mặt khi bị tôi mời ra nói chuyện nên ra sức kể tội tôi và chửi rủa tôi. Họ còn điện cho con cái về để xử lý tôi.
Vụ đó, chị gái chồng của tôi chạy đến rồi xông vào đánh tôi trước mặt cả nhà. Mẹ chồng tôi thì chỉ trỏ, rồi cầm chịch cho con gái đánh tôi. Bố chồng tôi thì ngồi im chứng kiến sự việc rồi kết luận một câu xanh rờn: "Không thể chấp nhận được loại con dâu này".
Tôi hận đến tận xương. Từ đó, tôi tiết kiệm đến mức tối đa thời gian tiếp xúc với mọi người khiến không khí gia đình càng thêm căng thẳng. Chồng tôi ở giữa nhưng cũng chẳng biết xử lý sao. Anh ra sức đổ tội cho tôi. Bảo tôi là con, là em, là chị mà không biết cư xử để mọi người nể phục mà lại làm gánh nặng cho anh.
Tôi đau lòng lắm. Lâu rồi, tôi và chồng không nói được với nhau một câu tử tế. Và cũng lâu lắm rồi chúng tôi chẳng nhìn vào mặt nhau. Tôi biết, cuộc hôn nhân của tôi trở nên bi kịch phần lớn là vì mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu. Những người kia, nếu không phải vì chỉ nghe mẹ mình thì sẽ chẳng thể đối xử với tôi như vậy.
Vì thế, tôi chỉ khuyên những người mới kết hôn. Nếu có thể thì đừng sống chung với bố mẹ chồng. Mất gia đình như chơi đấy.
Lê Minh
(Hà Nội)