Nhiều người vỗ ngực và tự tin với nguyên tắc "không roi vọt, không đánh con" của mình, nhưng "bạo hành" bằng ngôn ngữ thực ra kinh khủng và tổn thương mạnh mẽ không kém đến trẻ nhỏ.
Hãy nuôi dạy 1 em bé hạnh phúc, chứ không phải những em bé "bụ bẫm" với cân nặng chiều cao vượt chuẩn, những em bé thông minh trước tuổi hay những em bé "ngoan" và "biết nghe lời" một cách thụ động trong nỗi sợ hãi đòn roi và quát nạt của người lớn. Hãy nghiền ngẫm những chia sẻ về cách nuôi dạy 1 em bé hạnh phúc bằng ngôn ngữ tích cực của MC Minh Trang - bà mẹ được rất nhiều người ngưỡng mộ nhé!
"Thử nhớ lại xem nhé, bạn có thường xuyên làm những việc sau hay không?
- Cúi khom người hoặc quỳ 1 chân để đứng ngang bằng với các em bé dưới 6 tuổi (hoặc thấp hơn mình), khi nói chuyện/trả lời các em?
- Sử dụng câu với đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ khi nói chuyện với con?
- Thay vì câu mệnh lệnh, bạn dùng câu hỏi để yêu cầu con làm việc gì đó: "Con có thể bước xuống sàn được không? Vì đứng trên ghế rất nguy hiểm và dễ ngã" thay vì "Không đứng trên ghế như thế, bước xuống đây ngay!"?
- Nói "Cám ơn con" ?
- Nói "Bố/mẹ rất tự hào về con"?
- Nói "Con muốn như thế này/ Con nghĩ gì về chuyện này, con có thể nói cho bố/mẹ biết được không?"?
Trẻ con như một tấm gương phản chiếu tất tần tật những gì chúng quan sát được, lắng nghe được và học được ở thế giới xung quanh, bao gồm cả chúng ta - bố mẹ của chúng. Đừng đòi hỏi con phải nói đủ chủ ngữ vị ngữ, thưa gửi, "ạ", "dạ vâng", nếu như hàng ngày tất cả những gì chúng nghe được từ chúng ta là những:
"Nhai đi, nuốt đi"
"Dọn sạch đồ chơi ngay"
"Nínnnnnnnn. Nín ngay, không khóc nữa"
"Không sờ/không nghịch vào cái này"
"Mặc áo vào, đi dép vào, đeo balo vào, đi nhanh lên, đi chậm thôi, đứng yên đấy". Vân vân và vân vân.
Trẻ nhỏ để có thể lớn lên thành một người vui vẻ, hạnh phúc, tự tin vào bản thân,... thì rất rất cần được đối xử một cách tôn trọng ngay từ những năm đầu đời. Bạn có hay nói trống không hoặc dùng câu mệnh lệnh với sếp/đồng nghiệp/bạn bè/ vợ/chồng của mình không? Thậm chí bạn có là sếp cũng chẳng khiến ai mê nổi nếu giao tiếp theo cách đó. Ít nhất cũng phải "nhé", "nhỉ", "có được không" chứ? Vậy tại sao lại có thể mặc sức ra lệnh, thản nhiên dùng câu cụt lủn, chẳng có chút cảm xúc nào với đứa con bé nhỏ của mình đang ở tuổi học ăn học nói?
Chưa kể việc lạm dụng câu mệnh lệnh cũng dễ làm gia tăng sự nóng giận, dẫn đến quát mắng, không khí gia đình căng thẳng, mệt mỏi cho không chỉ trẻ nhỏ mà cả người lớn khi phải nghe liên tục. Nói chuyện "lịch sự" với con sẽ giúp bố mẹ bình tĩnh hơn, trẻ con cũng dễ tiếp nhận hơn, quan trọng nhất là hiệu quả.
Nhiều người vỗ ngực và tự tin với nguyên tắc "không roi vọt, không đánh con" của mình, nhưng "bạo hành" bằng ngôn ngữ thực ra kinh khủng và tổn thương mạnh mẽ không kém đến trẻ nhỏ. Nói to, ngôn từ mang tính chì chiết, ý nghĩa tiêu cực lặp đi lặp lại, ngôn ngữ có tính chất dọa nạt, nhất là dọa nạt những thứ phi thực tế/khoa học... là một dạng "emotional abuse" (bạo hành tâm lý/tinh thần), mới mức độ tổn thương lên tinh thần và sự phát triển của trẻ nhỏ được các nhà tâm lí học đánh giá là trầm trọng hơn cả "physical abuse" (bạo hành thể chất) bởi khác với physical abuse, bạo hành tinh thần sẽ để lại những vết sẹo vô hình, dai dẳng và đôi khi là vĩnh viễn lên tâm hồn trẻ em...
'Những lời nói của chúng ta có sức mạnh cực kỳ lớn. Hãy sử dụng chúng một cách khôn ngoan'"
(Trích FB Minh Trang)
(Theo Congluan.vn)