Trong giấc ngủ lơ mơ, chị nghe ai đó kêu tên mình. Thêm vài tiếng kêu nữa chị mới choàng tỉnh và nhận ra đó là giọng của má chồng. Bà gọi có vẻ cấp bách. Theo quán tính, chị bật dậy, tựa hẳn nửa người lên chiếc giường có má chồng đang nằm. Chị nhướng mắt hỏi với trong cơn buồn ngủ: “Chuyện gì vậy má?”. Bà nhìn con dâu với vẻ rụt rè, nài khẩn: “Con làm ơn kéo giùm má cái quần lên, hồi nãy má tuột xuống định đi tiểu mà không tiểu được”. Chị thở dài.
Đồng hồ chỉ hai giờ mười lăm phút, vậy là chị mới vừa chợp mắt được năm phút. Chị mệt mỏi kéo quần lên cho má rồi thủ thỉ với giọng đầy van lơn: “Má ơi, con mệt quá. Má cho con ngủ mười, mười lăm phút cho khỏe rồi má hẵng kêu nha má”. Bà ậm ừ, gật đầu ra vẻ có lỗi.
Chị lại nằm xuống, lần này chị ngủ ngay không mơ màng như lúc nãy. Đang ngủ, chị cảm thấy nước ở đâu đó tràn xuống, lạnh lưng. Hoảng hốt chị ngồi dậy nhìn lên chiếc giường kế bên thì thấy má chị đang vô tư... Chị hét lên: “Má ơi, má làm gì kỳ vậy? Sao má không kêu con mà nằm đái như thế? Má coi, ướt hết người con rồi”. Giọng chị lạc đi vì uất ức. Vẫn vẻ mặt thản nhiên vô tội, bà thủng thẳng: “Má thấy con ngủ nên không dám kêu”. Chị bật khóc: “Má cứ vậy thì sao con sống với má nổi”. Nhưng khóc thì khóc, chị vẫn thay quần áo mới và lau người cho má chồng.
Trước đây, khi chưa bị té nằm liệt một chỗ, má chồng chị ở với con gái út. Tính bà khá dễ chịu. Tình cảm giữa chị với má chồng tuy không quá khắng khít nhưng cũng vui vẻ, ôn hòa. Rồi sau cái lần bị té gãy xương bánh chè phải nhập viện mổ về thì má chồng chị trở tính. Bà khó chịu, hay la hét, cau có. Bao nhiêu người giúp việc cũng không làm bà hài lòng. Cuối cùng, bà nhất quyết đòi về ở cùng với anh chị và không cho ai đụng vào bà ngoài chị. Thương chồng, chị đành nhận lời chăm sóc má.
Những ngày đầu mới về, mỗi lần lau dọn vệ sinh, bà còn tỏ vẻ khách sáo ngại ngùng, luôn miệng nói: “Tội cho con quá”. Chị cười xòa: “Có gì đâu, chuyện bình thường mà. Má cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe”. Nhưng dần dần, càng ngày bà càng trở nên kỳ lạ và khó chiều. Đầu tiên là chuyện ăn uống. Thịt thà, cá, trứng bà nhất quyết không ăn, chỉ đòi cơm trắng với khô cá chỉ vàng. Dù chị nài ép cỡ nào bà cũng chỉ ăn một muỗng rồi ngậm chặt miệng. Suốt ngày uống nước cầm hơi, đến gần mười một, mười hai giờ khuya bà lại kêu đói rồi một hai bắt chị chạy đi mua... xôi gấc. Giờ đó làm gì còn ai bán ngoài đường nên chị lụi hụi hâm nóng cơm cho bà. Cơm nước vừa xong, bưng lên nhà đã thấy bà ngáy ngủ ngon lành.
Kế đến là chuyện vệ sinh cá nhân. Dù bác sĩ đã nói rõ là bà không bị bệnh về đường tiết niệu, tiêu tiểu tự chủ được nhưng bà bỗng như một đứa bé lên hai, chị phải khổ sở lau dọn mãi. Có chồng chị ở nhà thì bà chịu cho chị mặc tã, nhưng chồng vừa đi làm thì bà bắt cởi ra. Chị không đồng ý thì bà khóc lóc chửi rủa con dâu gì mà ác quá, tìm cách đày đọa má chồng. Chịu hết xiết, chị đành cởi tã ra nhưng dặn hờ dù biết bà sẽ không làm: “Khi nào má mắc thì kêu con lấy bô cho”.
Chưa hết, nếu thấy bóng dáng chị thì không sao, còn vừa đi khuất mắt là bà kêu giật ngược ngay, bất kể chị đi chợ, xuống bếp nấu cơm hay đi ngủ. Ban đầu chị còn chạy vội lên xem có chuyện gì xảy ra không nhưng riết rồi chị chỉ dạ có tiếng. Nhiều lúc mệt mỏi quá, chị chỉ biết chờ chồng về rồi ôm chồng khóc nấc như một đứa trẻ.
Sự quá quắt của má chồng ngày càng tăng. Hễ ai đến nhà thăm là má chồng chị than: “Tao đói quá, ở chung với vợ chồng thằng Hai bị tụi nó bỏ đói. Ngày cho ăn có chén cơm sao mà sống nổi đây”, bà nói tỉnh rụi như thật, trong khi chị đang ngồi cạnh ngay đó, há hốc mồm vì không biết phải giải thích sao.
Chuyện mẹ chồng hành hạ nàng dâu, chị chỉ được thấy qua mấy tuồng cải lương cổ, ngờ đâu lại được nếm trải trong sự mệt mỏi và uất ức tột cùng. Kể khổ với chồng thì anh cứ ra vẻ cảm thông rồi nói đỡ cho má mình: “Má yếu nên lẫn rồi em ạ! Người già trái tính trái nết vì sợ con cái bỏ rơi. Em ráng chịu vài bữa nữa rồi má sẽ hiểu tấm lòng của con”. Chị nghe anh nói thì im lặng không trả lời. Có lúc chị nghĩ lẩn thẩn, có lẽ số chị trời bắt phải khổ?
Hai ngày nay má chồng bị cảm, bà kêu đắng miệng không chịu ăn cơm. Chị bắc nồi làm cho bà tô cháo trứng gà tía tô ăn giải cảm. Bón cho mẹ chồng miếng cháo, lau mồ hôi rồi đỡ bà nằm xuống; chị chợt nghe “cảm ơn con”, thật nhẹ, như gió thoảng. Cảm xúc yêu thương bất chợt ùa về, chị bật khóc…
(Theo PNO)