Năm 1979, Nippon Telegraph and Telephone (NTT), một nhà mạng của Nhật đã ra mắt mạng di động đầu tiên. Trước đó 6 năm, chiếc điện thoại di động cầm tay đầu tiên được Motorola giới thiệu.
Đây được xem là cột mốc lịch sử của ngành viễn thông nói chung. Tuy nhiên nếu bạn chưa biết, điện thoại di động đã xuất hiện từ trước đó hàng chục năm. Một đoạn phim do Bell Telephone thực hiện vào những năm 1940 đã cho chúng ta thấy chúng tồn tại như thế nào.
Đoạn phim nói về điện thoại di động được phát sóng vào năm 1948. Ảnh: Periscope Films. |
Có tựa đề Mobile Telephones (điện thoại di động), đoạn phim chủ yếu nói về lợi ích khi trang bị điện thoại di động cho những thiết bị di chuyển như xe tải.
Ví dụ, một công ty vận tải có thể trang bị điện thoại di động trên xe để tài xế liên lạc với công ty bất cứ lúc nào. Chiếc điện thoại gồm hộp máy phát và thu tín hiệu, đặt trong cốp xe cùng với pin và bộ phận cấp nguồn. Người dùng sẽ liên lạc, nói chuyện bằng ống nghe, trong khi ăng-ten nhận tín hiệu được đặt trên nóc xe.
Chiếc điện thoại còn có một nút bấm, người dùng sẽ nhấn giữ khi nói chuyện và thả ra khi nghe đầu bên kia phản hồi. Ống nghe được cất ở dưới bàn vô-lăng khi không sử dụng.
Ống nghe điện thoại được cất dưới bàn vô-lăng xe tải. Ảnh: Periscope Films. |
Khi có cuộc gọi điến, điện thoại sẽ đổ chuông và sáng đèn. Nếu tài xế không nghe máy, đèn sẽ tiếp tục sáng đến khi họ liên lạc với nhà mạng để xem ai đã gọi điện.
Khi thực hiện cuộc gọi, chúng sẽ được nhà mạng thực hiện. Cuộc gọi được gửi thông qua sóng vô tuyến và đường dây điện thoại. Khá thú vị khi sóng vô tuyến này sử dụng tần số FM, trong khi hầu hết người dùng thời đó nghe radio thông qua tần số AM.
"Điện thoại di động giúp mở rộng phạm vi liên lạc bằng giọng nói... Một bước tiến trong dịch vụ liên lạc dành cho bất cứ ai, bất kể lúc nào, nơi đâu" là những gì Bell Telephone chia sẻ trong đoạn phim.
Theo một bình luận trên YouTube, đoạn phim ra đời vào năm 1948 khi nhà mạng AT&T chuẩn bị cung cấp dịch vụ điện thoại di động trên phạm vi rộng hơn tại Mỹ.
Ăng-ten cho điện thoại được gắn trên nóc xe. Ảnh: Periscope Films. |
Công nghệ liên lạc này khá tương đồng với hệ thống liên lạc được cảnh sát sử dụng vào thời điểm ấy. Có 2 dịch vụ di động riêng biệt tên là Urban và Highway. Trong khi Urban sử dụng tần số 152 và 158 MHz, có mặt trong phạm vi 40 km của thành phố Washington thì Highway sử dụng tần số 35 và 43 MHz, phủ sóng các khu vực còn lại.
Ngoài việc mô tả cách hoạt động của điện thoại di động cách đây 80 năm, bộ phim còn cho chúng ta thấy điện thoại di động đã thay đổi chóng mặt như thế nào. Ngày nay, những chiếc điện thoại thông minh (smartphone) có thể chụp ảnh, nghe nhạc, lướt web, xem phim... Vào năm 1948, không ai nghĩ rằng điện thoại sẽ phát triển như vậy. Chúng ta đang sống trong năm 2020, và chắc chắn không thể biết công nghệ 80 năm sau sẽ như thế nào.