“Chuyện hôm qua nếu chị biết điều lờ đi thì còn yên thân. Tôi sẽ kiếm cho chị một công việc tử tế để không phải ăn bám người khác. Bằng không tôi thừa sức cho chị phải trắng tay”.

Tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng khá trên tay. Không giống những đứa bạn cùng lớp, ra trường là chạy đôn chạy đáo đi lo tìm việc thì tôi lại lựa chọn lấy chồng sớm để an phận. Anh là một công chức làm việc ở tỉnh, thời gian tôi về quê thực tập tôi đã gặp và yêu anh. Và cái kiếp sống “tầm gửi” của tôi cũng bắt đầu từ ngày đó.

Cũng như nhiều đôi “ăn cơm trước kẻng”, tôi làm đám cưới sau khi đã có thai được 2 tháng. Gia đình anh thuộc dạng có điều kiện nên chúng tôi được bố mẹ chồng mua cho căn hộ để ở riêng. Thời gian đầu tôi chỉ có mỗi việc cơm nước cho chồng ngày 3 bữa. Nhưng cuộc sống nhàm chán đó kéo dài mãi cũng khiến tôi mệt mỏi. Tôi bắt đầu vác hồ sơ đi khắp nơi để xin việc. Thế nhưng ở quê không như những thành phố lớn, kiếm được công việc tử tế vô cùng khó khăn, hơn nữa tôi lại đang có bầu nên càng là trở ngại lớn. Vậy là từ những chi tiêu nhỏ nhất tôi cũng đều phải mở mồm xin chồng. Mới cưới nhau được một thời gian ngắn nhưng anh thay đổi rõ rệt. Anh lộ rõ là mẫu đàn ông theo kiểu “đong lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”. Nhiều khi tôi thấy tủi nhục vô cùng nhưng chẳng dám kêu than nửa lời. Nhìn bạn bè bằng tuổi có công ăn việc làm ổn định, được làm những việc họ thích tôi lại thấy chạnh lòng vô cùng.

{keywords}

Ảnh minh họa

Những ngày bụng mang dạ chửa, rồi ngay cả ngày vượt cạn tôi cũng chỉ có một mình. Chồng tôi có lẽ nghĩ anh chỉ có mỗi phận sự ném tiền ra cho mẹ con tôi hưởng. Đó đã là việc lớn mà anh phải gánh vác rồi. Tôi cứ thế sống lầm lũi đến mức cam chịu, Cuộc sống vợ chồng trẻ mà tôi chẳng thấy có được bao ngày hạnh phúc đúng nghĩa. Có thời gian tôi còn mắc phải chứng trầm cảm sau sinh. Lắm khi chồng tôi chẳng biết vô tình hay cố ý mà toàn dùng những lời lẽ không hay để nói tôi. “Có loại vợ như cô đúng là mất mặt. Nhìn cô bệ rạc như mẹ sề thế kia, tôi nhìn mà mất hứng”. Hay như “Cô nhìn lại mình đi, bất tài vô dụng đến thế là cùng. Tôi lấy vợ về chẳng khác nào nuôi báo cô trong nhà”.

Hôn nhân của tôi cho đến nay đã kéo dài được 2 năm, nhưng chẳng có nổi một ngày hạnh phúc đúng nghĩa. Dạo gần đây, anh có những biểu hiện lạ khiến tôi phải hoài nghi. Anh thường hay đi sớm về muộn. Có những chuyến công tác kéo dài cả tuần trời. Điện thoại bỗng dưng cài mật khẩu, thỉnh thoảng có những tin nhắn đọc xong phải xóa vội, những cuộc điện thoại phải chạy ra ngoài để nghe. Thật sự tôi nghĩ chồng tôi chỉ là một người vô tâm chứ chưa bao giờ có ý nghĩa anh đang phản bội mình.

Linh cảm của người vợ khiến tôi bắt đầu lên kế hoạch theo dõi chồng mình. Sau một tuần, tôi phát hiện ra một bí mật. Anh thường xuyên ra vào nghỉ nghỉ với một người phụ nữ. Người đó không ai khác chính là vợ của sếp nơi cơ quan anh làm việc. Hôm đó, cố lấy hết sức can đảm, tôi đã xông vào phòng để bắt tận tay đôi gian phu dâm phụ. Thấy tôi, chồng tôi chẳng hề có phản ứng bất ngờ gì còn tỏ ra trơ trẽn. Tôi xông vào định tát người đàn bà kia thì bị chồng đẩy ngã ra sau, anh chỉ thẳng vào mặt tôi mà chửi: “Cô lấy tư cách gì mà dám đánh người ta. Về nhà ngay. Người ta không phải hạng đàn bà chỉ biết ăn bám như cô”.

Đáng ra tôi mới là người có quyền lên những kẻ bất nhân ấy lại phải nhục nhã đứng như trời trồng để chịu trận. Tôi lặng lẽ bước ra, đằng sau cánh cửa kia có lẽ bọn họ vẫn đang vui vẻ và trơ trẽn trên sự đau khổ đến tột cùng của tôi.

Tôi chưa hết bàng hoàng khi phát hiện ra bí mật của chồng thì ngay hôm sau cô nhân tình của anh đã chủ động hẹn gặp tôi. Theo như lời cô ta nói qua điện thoại thì cuộc gặp gỡ này có thể sẽ có ích cho tôi. Vì muốn biết những kẻ dơ bẩn đó sẽ còn dở những chiêu trò bỉ ổi nào nên tôi không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay. Có điều tôi không thể ngờ được rằng cô ta còn vô liêm sỉ đưa ra đề một đề nghị làm tôi thấy kinh tởm. “Chuyện hôm qua nếu chị biết điều lờ đi thì còn yên thân. Tôi sẽ kiếm cho chị một công việc tử tế để không phải ăn bám người khác. Bằng không tôi thừa sức cho chị phải trắng tay”.

Tôi không biết nên gọi đây là sự thỏa hiệp hay là lời đe dọa. Lẽ nào tôi là loại vợ bất tài đến thế sao. Liệu có phải anh chỉ vui chơi qua đường. Hay anh đã không còn tình cảm với tôi nữa. Nếu ly hôn tôi lại sợ mình đã sai càng thêm sai, con tôi thì còn quá nhỏ để phải mang cái án con không cha. Hơn nữa bản thân tôi bây giờ cũng chẳng biết đến bao giờ mới tìm được một công việc tử tế. Tôi thật sự bế tắc vô cùng. Tôi phải làm thế nào đây!

(Theo Congluan)