- "Tết mẹ sắm đủ cả rồi, chỉ cần hai đứa về ăn bữa cơm với mẹ thôi…", mẹ cúp máy, lòng tôi nghẹn lại. Tôi chợt nhận ra mẹ già rồi, chẳng bên các con được bao lâu nữa…
Tôi xuất thân ở một vùng ven đô của Hà Nội. Bố mẹ tôi chỉ sinh được một mình tôi, rồi bố qua đời năm tôi tròn 1 tuổi. Mẹ khước từ mọi lời mối mai lấy chồng, tảo tần nuôi tôi ăn học.
Tôi trưởng thành, mẹ lại lo dựng vợ gả chồng cho con trai chu toàn. Vợ tôi người ngoại tỉnh, là đồng nghiệp cùng cơ quan tôi. Kết hôn xong, chúng tôi ra ở riêng, hai bên nội ngoại vun vén mua cho một căn hộ chung cư.
Tính đến nay, hai vợ chồng tôi đã kết hôn được 5 năm. Nhưng 5 năm rồi, chưa một lần hai vợ chồng ăn Tết với mẹ tôi mà năm nào cũng đón Tết ở quê ngoại.
Năm nào vợ tôi cũng lấy lý do bà nội ở gần lúc nào qua chẳng được, còn ông bà ngoại cả năm mới về một lần, Tết không thể không về.
Tết đầu tiên, vào ngày 30, cô ấy sắm sửa đồ thắp hương bên nhà nội cho phải phép rồi chuẩn bị đồ đạc về nhà cô ấy.
Ảnh: Quicken Loans |
Tôi nghĩ cô ấy mới đi làm dâu, nhớ gia đình nên tôi đồng ý. Không ngờ những Tết năm sau, cô ấy đều sắp xếp cho vợ chồng, con cái về quê ngoại như một lẽ thường tình vậy. Tôi báo về ngoại đón Tết, mẹ tôi không nói gì, tôi cũng vô tâm chẳng bận lòng đến cảm xúc của mẹ.
Bao năm tôi mải mê với cuộc sống, vui thú với thế giới bên ngoài bằng những bữa nhậu, tiệc tùng rồi về hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Thỉnh thoảng mới ghé qua mua cho mẹ ít quà, thuốc men.
Tôi chợt nhận ra, mẹ đã già lắm rồi, thời gian mẹ bên tôi chẳng còn nhiều nữa. Chỉ vì tính nhu nhược, cả nể vợ mà tôi lại lãng quên người phụ nữ đã hi sinh cả tuổi trẻ, hạnh phúc riêng nuôi nấng tôi trưởng thành.
Có một, hai Tết tôi nhắc vợ nên sắp xếp hợp lý về hai bên nội ngoại ăn Tết, để bà nội một mình như vậy bà buồn. Vợ tôi lặng thinh, mặt nặng mày nhẹ và nói rằng, căn nhà hai vợ chồng ở gần 2 tỷ đồng chủ yếu do bố mẹ cô ấy cho chứ mẹ tôi lo được gì ngoài 200 triệu.
Những lần ấy, không khí gia đình tôi luôn trong tình trạng căng thẳng, bùng nổ cãi nhau. Thấy vợ như vậy, muốn yên cửa yên nhà, tôi không đề cập chuyện ấy nữa.
Hôm vừa rồi, tôi đang định gọi cho mẹ thì mẹ gọi cho tôi. Sau một lát hỏi chuyện, mẹ bỗng lặng thinh. Tôi nghe rõ mẹ đang khóc. Rồi mẹ nói: "Mẹ nhớ các con, Tết mẹ sắm đủ rồi, chỉ cần hai đứa cho cháu về ăn với mẹ bữa cơm tất niên…”.
Nghĩ đến mẹ, nước mắt tôi trào ra. Nhất định năm nay tôi sẽ đưa con về với mẹ, mặc vợ có nói ra sao đi nữa.
Xuân Hải (Hà Nội)