Những ngày vừa qua, TP Cần Thơ phát động chiến dịch xét nghiệm Covid-19 toàn dân để tách F0 khỏi cộng đồng, mở rộng vùng xanh, thu hẹp vùng đỏ. Thành phố đã huy động hàng nghìn chiến sĩ là sinh viên các trường y dược trên địa bàn tình nguyện tham gia chiến dịch.
Lý Huyền Trân là sinh viên năm thứ 4 khoa Y đa khoa trường Đại học Y Dược Cần Thơ cùng là một trong những "tân binh" đã mạnh dạn đăng ký "nhập ngũ".
Nhóm tình nguyện viên của Trân có 4 thành viên, được cử đi chi viện cho xã Nhơn Nghĩa, huyện Phong Điền. Nhiệm vụ của nhóm kéo dài 9 ngày, mỗi ngày lấy và xét nghiệm khoảng từ 300 đến 600 mẫu.
Trân cho biết từ khi dịch mới bùng phát em đã muốn tham gia tình nguyện nhưng vì vướng lịch học và thi nên đành chịu. Đợt tình nguyện này đúng dịp hè nên em đã quyết tâm tham gia bằng được.
"Là một bác sĩ tương lai, em muốn được góp chút sức nhỏ vào công cuộc chống dịch chung của cả nước. Nếu không được tham gia chắc em bứt rứt lắm.
Hôm thấy danh sách tình nguyện viên không có tên mình, em đã gọi điện cho cô phụ trách bảo nếu cô không cho em đi là em dỗi luôn. Cô bảo do sót chứ em đã được sắp xếp rồi, em mừng lắm.
Lúc chuẩn bị hành trang để đến địa điểm lấy mẫu thì em mới gọi cho ba mẹ. Em xin lỗi vì đã không báo và xin phép từ trước. Ba mẹ cũng tôn trọng và ủng hộ, không ngăn cấm gì nhưng mọi người đều rất lo cho em vì từ bé em đã hay ốm yếu", Trân kể.
Trân kể: "Mỗi ngày bọn em đều dậy từ 5h sáng để chuẩn bị, 6h thì di chuyển đến địa điểm lấy mẫu, 7 giờ thì bắt đầu làm việc. Mỗi ngày sẽ nghỉ lúc khoảng 5h chiều, trong hơn 4h đồng hồ của một buổi lấy mẫu bọn em không được cởi khẩu trang, mặt nạ, không được uống nước để tránh nguy cơ vi rút xâm nhập.
Những ngày đầu em bị sốc nhiệt, kiệt sức, đi làm về là phải uống thuốc hạ sốt. Nhiều khi cũng muốn cởi áo bảo hộ ra một lúc hay uống miếng nước cho đỡ khát nhưng nghĩ vật tư y tế thiếu thốn, mỗi lần cởi ra là phải bỏ nên lại tiết kiệm, lại thôi.
Dù đã tập huấn nhưng mọi thứ quá sức tưởng tượng, chưa khi nào trùm lên người bộ đồ bảo hộ lâu như thế, rất nóng và ngột ngạt. Có hôm đi làm về cởi đồ ra vắt mồ hôi rơi lã chã. Có hôm em khóc, nhớ nhà, nhớ ba mẹ. Có những lúc quá sức chịu đựng, chỉ chiến đấu bằng tinh thần, cứ nghĩ nếu mình xỉu thì sẽ để lại gánh nặng cho các bạn, thế là em lại gồng mình làm tiếp", Trân nói", Huyền Trân tâm sự.
Những ngày vất vả để lại cho cô tình nguyện viên nhiều kỷ niệm đáng nhớ, nhiều trải nghiệm quý giá và cô có thêm nhiều người bạn. Đặc biệt hơn, sinh nhật lần thứ 21 của Huyền Trân cũng diễn ra trong những ngày cô sinh viên tham gia tình nguyện. Không quà, không hoa, không bánh nhưng cô gái tình nguyện viên đã nhận được vô vàn lời chúc chân thành.
"Những bức ảnh kỷ niệm ngày sinh nhật được chụp khi đang trùm bộ đồ bảo hộ chắc sẽ là những tấm hình ấn tượng nhất cuộc đời em", Huyền Trân nói.
Trong ngày sinh nhật xa nhà, Huyền Trân đã viết bức thư gửi mẹ với những lời lẽ đầy yêu thương khiến ai đọc cũng cảm động, đây là thư của Trân gửi ba mẹ.
"Kính thưa ba mẹ!
Con là cô bé đỏ hỏn nặng 2,2 kg sinh non ngày tháng của ba mẹ đây. Con là đứa con mà ba mẹ phải cầu xin Trời Phật để chờ ngày con xuất hiện trong đời. Đứa con gái mà mẹ luôn bảo ăn nhiều vào vì con yếu ớt lại hay bệnh vặt. Từ ngày con lên Cần Thơ học tập, một năm về nhà đôi ba lần nhưng cũng chỉ vỏn vẹn vài ngày...
Ngày con đi, con chỉ gọi nói một câu: "Thưa ba mẹ, con đi". Con xin lỗi vì chưa nhận được sự đồng ý của đấng sinh thành đã "lao thân vào đạn lửa" như mẹ từng nói. Nhưng mẹ ơi, con chỉ là hạt cát bé xíu, việc con làm chẳng sá gì với anh chị bác sĩ đang đấu tranh điều trị tiêu tan tên Covid.
Con của tuổi 21 chẳng sợ hãi điều gì, con phải làm, con làm bằng tất cả những gì con có. Cái khát vọng tiêu trừ cơn đại dịch nó bành trướng trong trí não con đến mức xé toạc cái lớp vỏ bao bọc an toàn mà tình thân đã bảo vệ con suốt hơn 20 năm qua. Con phải đi, vì một ngày sớm nhất con được về thăm ba mẹ. Con đi, là để vượt qua chính bản thân mình.
Con xin lỗi vì xa quê khiến mọi người nhớ mong, lo lắng cho đứa nhỏ này. Nhưng ba mẹ ơi, con của người đang ngày một trưởng thành. Con sẽ tự đứng vững trên đôi chân của mình. Những kiến thức chuyên môn vững chãi được nhà trường trang bị, con tin rằng bản thân và đồng đội của con sẽ luôn khỏe mạnh, luôn vững tin hoàn thành tốt công việc được giao.
Vất vả, nhọc nhằn giữa cái nắng hè gắt gỏng không tránh khỏi mệt mỏi ghì nặng trên vai. Có những lần đuối sức đến rơi nước mắt, con lại ước trở về bên vòng tay mẹ hay nằm trên cái võng à ơi của bà ngoại ngày xưa. Nhưng con phải học cách kiên cường, phải vững chãi như bàn thạch, phải một lòng nắm tay cùng đồng đội, vì trái tim của bọn con chung một chí hướng - Diệt trừ đại dịch, đem lại ánh sáng tươi màu cho Tổ quốc ta.
Con cảm ơn ba mẹ, cảm ơn anh chị em, cảm ơn gia đình mình luôn ở cạnh ủng hộ từng bước chân non nớt của con. Cảm ơn những lời nhắc nhở chân tình. Cảm ơn những cuộc gọi hỏi thăm vội vàng vì sốt ruột. Cảm ơn tất cả những tình cảm của mọi người dành cho con cũng như là tất cả các bạn ở tuyến đầu...
Cho con thêm ít ngày, con và đồng đội của con sẽ mang màu áo xanh tươi về cho đất nước, cho Cần Thơ. Hãy vững tin ở chúng con!
Con gái của ba mẹ! Huyền Trân.
Theo Dân Trí
Bức thư của nữ sinh sau khi hết cách ly: Con biết ơn và trân trọng!
"Những ngày ở khu cách ly, chúng con được tạo mọi điều kiện thuận lợi, từ vật dụng cá nhân đến thiết bị wifi để tụi con có thể học và thi trực tuyến, không bỏ lỡ buổi học nào trong thời gian này".