Vợ chồng tôi kết hôn đã 15 năm và có hai đứa con đủ nếp đủ tẻ. Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng cao, quê tôi đặc biệt nghèo khó. Nhưng gia đình tôi tạm đủ ăn đủ mặc nên các chị em tôi được học hành đến nơi đến chốn. Tốt nghiệp cấp ba, tôi thi đậu vào một trường đại học nổi tiếng ở thủ đô.
Tôi có vẻ ngoài khá xinh xắn nên mới nhập học đã có nhiều bạn trai theo đuổi trong đó có chồng tôi. Anh là người thành phố chính gốc, gia đình anh sống ở phố cổ.
Để về làm dâu nhà anh, tôi phải vượt qua khá nhiều rào cản từ phía ba mẹ chồng. Nhưng nhờ tình yêu của anh mà chúng tôi đã vượt qua tất cả để đến với nhau. Tuy nhiên điều khiến tôi buồn lòng nhất là chồng tôi rất ít khi về quê vợ. Quê tôi tuy có lạc hậu nhưng chỉ cách thành phố khoảng 200km.
Anh luôn tìm cớ bận việc này việc kia để lẩn tránh. Nhiều lần, anh nói thẳng với tôi: “Về đó mà làm gì, vừa lạc hậu vừa không sạch sẽ, anh chịu không được”. Tôi giải thích cho anh là chỉ ở lại một đêm. Vả lại ba mẹ tôi cũng cố gắng tạo điều kiện ăn ở tốt nhất cho hai vợ chồng nhưng anh không chịu.
Tính ra, trong thời gian yêu nhau đến khi cưới, anh chỉ về ba lần khi ra mắt, lễ hỏi và đám cưới. Còn cưới xong, chồng tôi như bặt vô âm tín, có việc gì ở nhà ngoại cũng chỉ có mình tôi về.
Tôi biết anh ở thành phố quen tính sạch sẽ, cuộc sống ở quê không phù hợp nhưng anh không vì tôi mà cố gắng. Anh chê bai đủ thứ ở quê vợ từ ăn uống, sinh hoạt cho đến mâm cỗ không vừa ý. Dù khi anh về, tôi mang theo đồ ăn sẵn, ba mẹ tôi cũng thu dọn nhà cửa tươm tất để đón con rể.
Nhưng cách đây vài tháng, có một việc xảy ra khiến tôi không chịu đựng được cách cư xử của chồng. Bố tôi qua đời đột ngột, tôi vội vàng thu xếp về chịu tang nhưng chồng nhất quyết không về cùng mặc tôi khóc lóc.
Anh bảo, tôi đưa hai con về là được rồi chứ về đó ở đến một tuần làm sao anh chịu nổi. Thêm nữa, anh đang chuẩn bị ký hợp đồng làm ăn lớn, đi đám ma không tiện, sợ xui xẻo.
Tôi đang rất đau buồn vì mất bố lại càng thấy chồng mình thật ích kỷ. Anh làm rể 15 năm rồi mà như người dưng nước lã. Lần này, tôi không nài nỉ anh nữa mà tự bắt xe đưa con về. Phải một ngày sau đó, do bố mẹ chồng tôi về viếng, khuyên răn anh mới bất đắc dĩ về cùng.
Anh về nhà vợ chịu tang mà như đi du lịch, chỉ ở đám vài phút rồi tót ra khách sạn ở. Nhìn thấy chồng như thế, tôi thực sự ngao ngán. Khi vừa đưa bố tôi ra đồng, anh cũng nhanh chóng lái xe về lại thành phố trong ngày chứ không ở lại đến ngày mở cửa mả.
Tôi vừa thương bố vừa thấy xấu hổ với bà con họ hàng vì chồng. Về đến nhà, vợ chồng tôi lại gây gổ cãi vã nhau. Anh cho rằng, tôi yêu cầu anh quá nhiều trong khi anh không muốn.
Đến nước này, tôi thực sự muốn ly hôn. Không hiểu tôi làm vậy có vội vàng?
Tôi thấy tương lai mù mịt khi biết vợ và bố nuôi ngoại tình với nhau
35 tuổi, tôi đã hai lần bị người thân khước trừ. Lần thứ nhất là mẹ ruột vứt bỏ. Lần này là người vợ tôi yêu thương, tin tưởng.
Theo Dân Việt