Gia đình chồng tôi có hai người con trai. Anh chồng kết hôn trước chồng tôi vài năm. Chị dâu cả là một người nhanh nhẹn, khéo léo. Chị rất giỏi ứng xử và biết cách thể hiện bản thân nên được bố mẹ chồng tôi yêu mến.
Mỗi khi nói về chị, mẹ chồng tôi đều ca ngợi: "Con dâu cả thật khéo léo, lúc nào cũng chu đáo, quan tâm mọi người". Bố chồng tôi tiếp lời: "Nhà mình có phúc khi có được cô con dâu như vậy".
Nghe những lời đó, tôi không khỏi ấm ức, vì trong thâm tâm tôi cũng cố gắng rất nhiều, nhưng dường như chẳng bao giờ được công nhận.
Vợ chồng anh cả có điều kiện kinh tế tốt nên xây được nhà riêng. Còn vợ chồng tôi ở cùng bố mẹ.
Suốt 6 năm làm dâu, tôi không có mâu thuẫn gì với bố mẹ chồng. Tôi coi hai người như bố mẹ đẻ.
Hiện nay mẹ chồng tôi đã già yếu và hay đau ốm. Tôi là người chăm sóc bà hàng ngày, từ bữa ăn đến giấc ngủ.
Nhưng điều đáng buồn là dù ở chung nhà, tôi vẫn không bao giờ nhận được lời khen hay thậm chí là sự công nhận từ mẹ chồng. Ngược lại, bà hay so sánh tôi với chị dâu cả.
Bà nói: "Con dâu cả tốt bụng, mỗi lần mẹ ốm đau là mang ngay yến về tẩm bổ. Đúng là con dâu cả biết lo lắng cho mẹ".
Tôi chạy vạy, mua thuốc men, nấu cháo cho bà lúc ốm đau nhưng bà chẳng khen lấy một lời. Nhiều đêm, tôi trăn trở, suy nghĩ về cuộc sống làm dâu của mình.
Tôi không đòi hỏi phải được yêu thương hơn chị dâu cả, tôi chỉ mong rằng những gì mình làm sẽ được công nhận. Mong mẹ chồng có thể hiểu và trân trọng công sức mà tôi đã bỏ ra, dù chỉ là một chút. Nhưng dường như điều đó là quá xa vời.
Có hôm, bác hàng xóm sang chơi, mẹ chồng kể đủ thứ chuyện về 2 người con trai, chị dâu cả mà tuyệt nhiên không nói gì đến tôi đang đứng trong bếp.
Bà ca ngợi chị dâu ở cách nhà 5km mà khi nghe tin bà ốm, ngày nào cũng mang yến hầm táo đỏ cho bà. Chị sợ mua ngoài không đảm bảo nên tự nấu cho bà. Trong khi đó, vợ chồng tôi chỉ mua cho bà vài hộp thuốc bổ, nấu cháo chim bồ câu.
Dường như không đồng tình với bà, bác hàng xóm lên tiếng.
Bác nói, bà ở với vợ chồng con út, được chúng chăm sóc cẩn thận, chưa bao giờ phải lo đến cơm ăn hay chăm cháu. Giờ ốm đau, con dâu cả cho được vài bữa yến hầm đã ca ngợi hết lời. Nói xong, bác đứng dậy đi về.
Tôi cảm kích sự thấu hiểu và những lời nói thẳng thắn của bác. Trong khi đó, mẹ chồng nhìn tôi ái ngại. Mấy hôm sau, tôi thấy bà nhẹ giọng hơn với mình nhưng tất nhiên vẫn không bằng giọng điệu khi nói chuyện với chị dâu cả.
Tôi tâm sự điều này không phải để than phiền hay oán trách. Tôi chỉ muốn giãi bày nỗi lòng của mình, nỗi lòng của một người con dâu út trong một gia đình mà tình yêu và sự công bằng dường như luôn nghiêng về một phía.
Dù biết rằng mỗi người có một số phận riêng nhưng nỗi ấm ức này, tôi biết phải giải tỏa thế nào cho nguôi?
Độc giả giấu tên